Kim Đản Đản muốn chạy trốn một lần nữa, đậu xanh rau má, vì sao nơi này vẫn cấm bay giống như nơi trước. Nàng không thể bay, cái đồ nhà xí biến thái cuồng kia thì lại có thể dịch chuyển tức thời.
Ông trời không công bằng, bảo bảo muốn kháng nghị.
Càng đau khổ hơn chính là, chỗ còn lại đã bị hạ cấm chế, nàng chỉ có thể đi nhà xí, và đi con đường kia chặt trúc.
Ban ngày nàng chặt cây trúc xây nhà xí, ban đêm, tên nhà xí biến thái kia còn cưỡng ép nàng đọc sách, Đạo Đức kinh, sách Tam Quan, vân vân…
Lời Phật nói viết khắp sách, chi, hồ, giả, dã*, Kim Đản Đản nhìn thôi đã thấy rất đau đầu.
*Chi, hồ, giả, dã: thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế.
Nàng không muốn xem, Diệp Tuyệt Vũ bèn dùng cách ép buộc nàng xem. Ví dụ như, cơ thể không có cách nào động đậy được, đôi mắt chỉ có thể mở to, sách còn tự động lật sang trang.
Hay là kiểu giọng đọc to nhưng không có chút tình cảm nào như người máy kia.
Kim Đản Đản sắp bị hắn ta chỉnh đến chết rồi. Ngày ngày hắn ta tẩy não nàng, đến mức bây giờ cho dù cho nàng xem ***, trong lòng nàng vẫn trong sáng như tờ giấy trắng.
Nhưng tên nhà xí biến thái này chẳng những ban đêm hành hạ nàng, ban ngày tên nhà xí còn tu luyện để hành hạ nàng, từ đầu đến cuối đều không được như ý của hắn ta.
Vào lúc Kim Đản Đản sắp sụp đổ đến nơi thì kết giới trên đỉnh đầu có một chiếc máy bay trực thăng bay qua.
Nàng như nhìn thấy hi vọng, giật tấm vải đầy bụi buột ở trên trán xuống, rơi nước mắt dài như sợi mì, vẫy vẫy tấm vải ~~~
Nàng lớn tiếng kêu gào: “Đại biểu ca, cứu muội với ~~~”
‘Vèo’
‘Vèo’
‘Vèo’
Trên không trung thả xuống ba quả bom, chỉ chốc lát sau, kết giới bị phá hủy.
Một dải lụa trắng rơi đến trước mặt Kim Đản Đản, quấn vào vòng eo của nàng, kéo nàng lên máy bay trực thăng.
Trên trực thăng là một nam tử tà mị mặc áo bào màu đen, giữa trán vẽ chữ điền xinh đẹp.
Ngón tay hắn lướt qua gương mặt Kim Đản Đản, đuôi lông mày hơi nhíu lại, hỏi đầy hứng thú: “Đại biểu ca?”
Kim Đản Đản nào có đại biểu ca gì đâu, nhưng thấy hắn là người hiện đại, nghĩ thầm dù gì cùng là đồng hương mà!
Nhưng ai biết lại là hắn chứ, vừa nhìn thấy nam nhân này thì nàng đã thấy hối hận, hắn không phải loại người dễ chọc vào.
Nàng đành phải cười ngượng ngùng: “Ha ha, ngại quá đi, tôi nhận lầm người!”
Đầu ngón tay nam nhân mơm trớn lông mày, chóp mũi, môi và cằm của nàng.
Bỗng nhiên hắn cong môi cười một tiếng: “Trái lại dáng dấp cũng không tệ, bản tôn lại có thể có thêm một con búp bê!”
Kim Đản Đản: Thật là đen đủi mà, sớm biết thế này còn không bằng tiếp tục tu sửa nhà xí rồi!
Nam nhân này là nhân sĩ ma tộc tiếng tăm lừng lẫy không thể giả được, Đế Lạc Y, vô cùng biến thái.
Sở thích là: Biến toàn bộ nhân vật xinh đẹp làm thành búp bê.
Đương nhiên, người bị làm thành búp bê đều đã chết. Họ giống như một con rối, bị ép xuất linh hồn ra ngoài, dùng thân thể tinh luyện, không chết mà vĩnh viễn trường sinh bất lão.
Trong tay Đế Lạc Y xuất hiện một cây bút, vẽ lên mặt Kim Đản Đản, nhìn xem còn có chỗ nào cần chỉnh sửa nữa.
Trong lòng Kim Đản Đản vẫn còn có chút sợ hắn, thế nhưng có thể do kinh nghiệm nguyên chủ rất nhiều, cho nên lúc này trong lòng nàng sợ nhưng thân thể lại không có chút cảm giác căng thẳng nào.
Đế Lạc Y phân tích ngũ quan của Kim Đản Đản, tựa như là chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ đang nghiên cứu, tham thảo xem chỉnh sửa như thế nào để đẹp hơn.
Trong tay Kim Đản Đản xuất hiện thanh nguyệt nhận, nàng tấn công về phía Đế Lạc Y. Nàng đã quan sát mọi thứ, đưa ra phán đoán, thừa dịp hắn không đề phòng cho hắn một kích, còn có cơ hội giành chiến thắng.
Thế nhưng, năng lực phản ứng của cơ thể hắn rất mạnh, hơi nghiêng người là đã tránh được.
Ngón tay hắn kéo dải lụa trắng vòng vài vòng. Đáng thương cho Kim Đản Đản đã bị trói chặt cánh tay lại, không thể tự do hoạt động.
Hắn tiện tay nhặt một mảnh vải lên, nhét vào trong miệng Kim Đản Đản, tránh cho tiếng kêu của nàng quá to, ầm ĩ đến hắn.