Một đời này, nàng đã thuộc về người khác!
Chuyện này đã là số mệnh. Không rõ vì sao hắn và nàng đã ràng buộc ở bên nhau, nhưng lại không có kết cục tốt.
Bây giờ nàng chần chừ, cuối cùng vẫn lựa chọn huynh trưởng của hắn, Viêm Nghị.
Vậy hắn phải cố gắng có được giang sơn. Có được giang sơn, có được quyền lực, mới có thể có được nàng!
……
Màn đêm dần buông xuống.
Tại tẩm điện xa hoa nhất trong hoàng cung.
Hai thân thể đang dây dưa cùng nhau, đàn trai không ngừng đòi hỏi, đàn gái kêu lên âm thanh khiến cho người ta không khỏi ngượng ngùng.
Một hồi vận động kịch liệt dừng lại, có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của hai người.
Viêm Nghị vén tóc Kim Đản Đản ra sau tai nàng, nhìn ánh mắt mê ly của nàng. Hắn kề sát bên tai nàng hỏi: “Tâm Nhi, nàng yêu ta không?”
Kim Đản Đản nhìn vào đôi mắt của hắn, trong mắt nàng là một mảnh mê mang, nàng cũng không trả lời.
Trong lòng Viêm Nghị có chút tức giận, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể có được trái tim nàng?
Hắn hết trừng phạt lại chiếm hữu nàng, cứ thế hết lần này đến lần khác chỉ muốn khiến cho nàng thích ứng, có thói quen ở cạnh hắn. Thói quen được hình thành rồi, đến một ngày không có hắn thì nàng sẽ không quen.
Hắn thật muốn nhìn thấy nàng chủ động, cho dù chỉ một lần.
Hắn cũng rất hy vọng sau khi nàng trở về có thể có sức sống hơn, không cần giống như thể xác không có linh hồn.
Viêm Nghị hôn lên cánh môi của nàng. Hắn tham lam mùi hương trên người nàng, nhìn ánh mắt mê ly kia của nàng, hắn thổi mạnh mũi nàng: “Tâm Nhi, hôn lại ta!”
Sắc mặt Kim Đản Đản ửng hồng, nàng nhắm mắt hôn trả lại hắn.
Hai người tình cảm mãnh liệt hôn nhau, lại lần nữa bùng lên ngọn lửa.
Một hiệp mới lại bắt đầu. Ngay lúc Viêm Nghị đang động tình, đột nhiên hắn cảm giác trên lưng đau xót, thanh chủy thủ lạnh băng cắm ở sau lưng hắn.
Khi hắn nhìn lại nữ tử trước mắt, sắc mặt nàng lạnh băng, trong mắt có cảm xúc phức tạp. Dường như nàng cũng không đành lòng và khổ sở.
“Ha ha!” Viêm Nghị cười, nụ cười cô độc, nụ cười bi thương.
“Thật không ngờ, ta trọng sinh lại một đời vẫn rơi vào bẫy của nàng, cuối cùng vẫn chết ở trong tay nàng như kiếp trước!”
Kim Đản Đản khẽ nhíu mày, nàng rút chủy thủ trong tay xuống, giọng nói run rẩy: “Thực xin lỗi, ta cũng không muốn giết ngươi!”
“Nhưng cuối cùng nàng vẫn làm như vậy. Là vì hắn ta sao? Vì giúp hắn ta tranh ngôi vị hoàng đế nên nàng mới ra tay giết ta sao?”
Giọng điệu của hắn vô cùng bi thương, bất lực và cô độc tựa như hài tử bị mẫu thân vứt bỏ.
Kim Đản Đản trầm mặc không nói. Nàng đẩy hắn ra, chuẩn bị đứng dậy mặc y phục rời đi.
Viêm Nghị cảm giác thân thể có chút lạ, hắn hơi có chút kinh ngạc. Ngoại trừ đau đớn ở miệng vết thương ra, không còn chỗ nào khó chịu.
Hắn nghi hoặc kéo lấy cánh tay của nàng: “Lần này nàng không hạ độc sao?”
Kim Đản Đản dời tầm mắt đi, không nhìn hắn. Nàng không biết vì sao vào thời khắc chủy thủ đâm vào lưng hắn, tim của nàng khó chịu đến cực điểm, rốt cuộc không cách nào đâm tiếp được nữa.
Nàng biết nhiệm vụ lần này e là phải thất bại. Sau khi một đời này kết thúc, kế tiếp là tử vong vĩnh viễn.
Thế nhưng nàng không cách nào ra tay giết hắn được.
Nếu lại tiếp tục ở lại chỗ này, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.
Không giết được hắn, vậy nàng không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.
Viêm Nghị cảm nhận được nàng đau khổ, nàng rối rắm. Hắn nắm lấy tay nàng, đặt chủy thủ vào tay nàng.
Ánh mắt của hắn cưng chiều nhìn nàng: “Ta nguyện ý giao sinh mệnh của ta cho nàng. Nhưng có một điều kiện, nàng nói một câu nàng yêu ta. Hơn nữa sau khi ta chết, nàng phải tự chăm sóc mình thật tốt, không được gả cho bất cứ kẻ nào!”
Kim Đản Đản kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời quên trả lời.
Viêm Nghị hôn lên cánh môi của nàng, khóe miệng nở một nụ cười. Hắn ấn tay nàng, đâm chủy thủ vào ngực mình.