Hắn khẽ động tay rút đai lưng của nàng ra, trong lòng Kim Đản Đản liền hoảng hốt: “Viêm Dục, đừng như vậy!”
Viêm Dục nhìn về phía nàng, trong mắt hắn điên cuồng: “Sao vậy? Có phải nàng chỉ cho phép hoàng huynh chạm vào nàng, còn ta thì không thể hay không?”
“Nàng luôn miệng nói yêu ta, nhưng sao nàng lại có thể hoan ái cùng hắn?”
Hắn dừng tay lại ôm chặt lấy nàng. Thân thể hắn run rẩy, trong giọng nói mang theo sự đau khổ nức nở: “Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Lúc trước rõ ràng là nàng để ý đến ta!”
“Thế nhưng kể từ sau khi các ngươi cá nước thân mật, ta chỉ thấy sự trốn tránh trong mắt nàng, không bao giờ thấy lại bất kì tình yêu nào?”
“Lãnh Tâm Nhi, ta yêu nàng. Tại sao ta lại không thể chiếm hữu nàng mà phải giao nàng cho người khác?”
Hắn không hề để ý bất kì phản kháng nào của nàng. Bàn tay của hắn tiếp tục cởi y phục nàng ra, lộ ra cái yếm ở bên trong, hắn lại tiếp tục cởi.
“Viêm Dục, người đừng như vậy, người bình tĩnh lại trước đi!” Kim Đản Đản nôn nóng kêu lên.
Viêm Dục gầm nhẹ: “Người nên bình tĩnh là nàng, nàng nên suy nghĩ lại thật tốt, người nàng yêu là ai?”
“Nếu như nàng thật sự muốn giết hắn, vì sao còn chậm chạp không ra tay? Lại còn muốn hoan ái cùng hắn hàng đêm?”
Kim Đản Đản cứng họng: “Ta cảm thấy hắn còn chưa đủ tin tưởng ta, sợ bị hắn phát hiện, mất đi cơ hội!”
“Viện cớ, chẳng lẽ nàng không yêu hắn chút nào sao?” Ánh mắt Viêm Dục đỏ bừng, có một chút điên cuồng trong đó.
Kim Đản Đản trầm mặc, nàng không biết vì sao khi nhìn đến ấn ký hoa bỉ ngạn trên ngực Viêm Nghị, còn cả khi hắn làm người ta nói không ra hơi kia.
Linh hồn của nàng dường như bị chao đảo, có một loại cảm giác quen thuộc không thể nói rõ.
Ở sâu bên trong linh hồn của nàng, nàng cực kỳ không muốn làm hắn bị thương.
Cho dù chính nàng bị thương, nàng cũng không đành lòng thương tổn hắn dù chỉ một chút.
Nàng không rõ vì sao mình lại có loại cảm giác này, nàng nên hận hắn mới phải chứ?
Nhìn thấy nàng trầm mặc khiến cho Viêm Dục càng thêm bực bội, hắn dùng một chút lực, váy áo của Kim Đản Đản sắp bị cởi ra.
Nàng phản kháng kịch liệt: “Viêm Dục, ngươi mau dừng tay!”
Viêm Dục không nói, tiếp tục cởi y phục của nàng.
Lúc này Kim Đản Đản đối với hắn có chút chán ghét, quả nhiên hai huynh đệ bọn họ đều giống nhau, hoàn toàn không thèm để ý đến ý kiến của người khác!
Nàng giãy giụa không hề có tác dụng, còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ…
Không biết vì sao trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt Viêm Nghị, tựa hồ Viêm Dục càng khiến cho người ta chán ghét hơn cả Viêm Nghị.
“Rầm ——”
Cửa bị người phá mở từ bên ngoài, Viêm Nghị đen mặt đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng lúc này, hắn chỉ cảm thấy trên trán xanh mượt một mảnh!
Hắn đấm Viêm Dục một đấm, khoé miệng Viêm Dục hiện lên tơ máu đỏ tươi: “Sao vậy, ngươi đây là sợ sao?”
Viêm Nghị rút kiếm trong tay ra, trong mắt là một mảnh lạnh băng: “Nói thêm một câu vô nghĩa nữa, ta sẽ giết ngươi!”
Viêm Dục bắt lấy kiếm trong tay hắn ấn lên cổ mình: “Ra tay đi, như vậy Tâm Nhi sẽ nhớ kỹ ta cả đời, ngươi sẽ vĩnh viễn sống trong bóng ma của ta. Ngươi trước sau đều chỉ là vật thay thế của ta!”
Viêm Nghị rút kiếm trong tay lại. Tay Viêm Dục bị thương, máu đỏ tươi nhỏ xuống, nhiễm đỏ cả tay áo hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn Kim Đản Đản, cho rằng nàng sẽ lo lắng cho mình. Nào ngờ đôi mắt của nàng lại đang đỏ ửng nhìn Viêm Nghị, bị hắn cướp đi tầm nhìn.
Trong lòng Viêm Dục chỉ có chua xót, tại sao lại như vậy?
Viêm Nghị cởi y phục của mình ra khoác lên người Kim Đản Đản, ôm nàng vào ngực, đi về cung.
Nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ, Viêm Dục đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục dây dưa như vậy, đã không còn có ý nghĩa gì nữa.
Giang sơn và nàng đều là nhiệm vụ của hắn, mà hai người nhất định đều là thứ nhất, nếu không có lẽ hắn sẽ không sống nổi.