Kim Đản Đản nhìn Tần Hiên, vành mắt cô đỏ hoe, cô buột miệng nói ra mấy từ: “Tiểu Mạch Tử…”
Đơn Duy Mạc đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói. Tinh Thụy La gọi ba từ này ra, khiến anh cảm thấy tâm hồn mình đang rung động, giống như có ai đó ở trong lòng đang gọi anh vậy.
Tần Hiên nhìn Kim Đản Đản với đôi mắt sáng rực: “Em có phải là người con gái mà anh yêu trong giấc mơ, Lâm Tâm Tâm không?”
Kim Đản Đản gật đầu, cô hơi hoài nghi rằng Tần Hiên kia là Tiểu Mạch Tử, vậy chuyện gì đang xảy ra trên người của Đơn Duy Mạc?
Cô quay đầu lại nhìn anh, sắc mặt của anh tái nhợt, trong ánh mắt lấp đầy sự chấn động. Dường như có rất nhiều điều khó hiểu dung hợp lại với nhau.
Cơ thể anh run rẩy, anh dựa vào tường, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Kim Đản Đản.
Anh vươn tay kéo cô ôm chặt vào trong lòng, nóng hận không thể dung nhập vào thân thể của mình.
Trong giọng nói của anh có chút nghi ngờ: “Nhóc con, em rốt cuộc là ai? Anh muốn nghe em gọi Tiểu Mạch Tử thêm vài lần nữa…”
Có lẽ, sau khi gọi thêm vài lần nữa, tôi sẽ nhớ ra được tại sao ba từ này lại quen thuộc đến như vậy.
Giống như là có thứ gì đó đã bị lãng quên…
Kim Đản Đản đấm đánh anh: “Này! Anh buông ra, con sen kia, con người anh rất kỳ quái. Có phải là anh xem anime nhiều quá riết rồi ngớ ngẩn luôn không!”
Đơn Duy Mạc ôm chặt cô không buông, trong ánh mắt tràn đầy sự mê hoặc: “Nhóc con, em gọi Tiểu Mạch Tử thêm mấy lần nữa đi!”
Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Mạch Tử cũng không phải là anh, em sẽ không gọi! Không gọi! Không gọi!”
Tần Hiên nhìn thấy ánh mắt của Đơn Duy Mạc lóe lên một tia u ám, anh ta liền dùng sức kéo hai người bọn họ ra.
Anh ta kéo Kim Đản Đản ra sau lưng, rồi nhìn Đơn Duy Mạc, trong ánh mắt anh ta có chút quan tâm: “Đơn Duy Mạc, dạo gần đây cậu không được nghỉ ngơi tốt, cậu nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi chăm sóc cho Thụy La sẽ tốt hơn!”
Đôi mắt màu xanh thẳm của Đơn Duy Mạc liếc nhìn anh ta, nói từng chữ từng chữ vô cùng ngang ngược: “Tôi đã nói rồi, Tinh Thụy La là người của tôi!”
Kim Đản Đản: Não của con sen này bị bệnh!
Nhìn thấy trong đôi mắt của anh phủ kín tia máu đỏ, cô nghĩ đến chuyện trước đây anh chăm sóc cô như thế nào, nên không thèm tranh cãi với anh nữa.
Tuy nhiên, cho dù Tần Hiên có là Tiểu Mạch Tử thì cô vẫn phải làm nhiệm vụ, thay đổi tên trạch nam Đơn Duy Mạc này và biến anh trở thành một con dế nhũi!
Kim Đản Đản thấy hai người bọn họ lại sắp ra tay đánh nhau nên vội vàng ngăn cản: “Dừng tay! Em dọn ra ngoài ở!”
Tần Hiên vui mừng khôn xiết, ánh mắt anh sáng ngời nhìn cô.
Sắc mặt của Đơn Duy Mạc tối sầm lại, ánh mắt anh mang hình viên đạn nhìn về phía Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản đứng thẳng người: “Em vẫn ở bên cạnh đây, thuê một căn nhà thôi là được rồi!”
Nếu ở xa anh, thì làm sao cô có thể làm nhiệm vụ thay đổi trạch nam được chứ!
Ánh mắt của Tần Hiên cưng chìu: “Được rồi, em cần cái gì thì cứ việc tìm tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết!”
Đơn Duy Mạc hơi nheo mắt lại, gằn từng chữ: “Tinh Thụy La, em có bản lĩnh thì nói thêm câu nữa xem?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản tức giận, phồng lên giống như một con cóc nhỏ. Cô cũng cao giọng gằn từng chữ nói: “Con sen! Em muốn dọn ra ngoài ở!”
(Đản Đản: Thượng Tiên, tôi rõ ràng giống như một con ếch đậu xanh!
Thượng Tiên: (ngoáy mũi) Con cóc, con ếch, vốn là một nhà!
Đản Đản: ╭ (╯ ^ ╰) ╮ Cậu thắng!)
Trên trán Đơn Duy Mạc bắt đầu nổi gân xanh, đối với con mèo đêm không nghe lời này, anh thật sự muốn trừng trị cô thật nghiêm khắc!
Ánh mắt muốn ăn thịt người của anh khiến Kim Đản Đản sợ hãi trong lòng. Cô co rụt cổ lại, dáng vẻ kiêu ngạo của cô cũng yếu đi rất nhiều.
Tần Hiên nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, rồi mở cửa đưa Kim Đản Đản cùng đi ra ngoài.
Đôi mắt của Đơn Duy Mạc hơi nheo lại: Tần Hiên, là cậu đụng vào điểm giới hạn của tôi trước, vậy thì – đừng có trách tôi!
Đơn Duy Mạc lấy điện thoại ra, tùy ý di chuyển ngón tay.