Sắc mặt Đơn Duy Mạc tối sầm lại, anh kéo Kim Đản Đản đến bên cạnh mình, gằn từng chữ: “Nhớ kỹ em là của anh, không được phép đến quá gần động vật đực khác!”
“Ai cần anh quản!” Anh thật sự nghĩ rằng cô vẫn là con mèo nhỏ của anh nuôi trong nhà sao!
Cốt của con mèo đã thay đổi từ lâu rồi, bà cô đây không thích nghe lời anh nữa!
Không để cô đến gần anh ta, cô lại càng khăng khăng muốn đến gần!
Hai người bọn họ trở mặt với nhau, được Tần Hiên giúp đỡ nên Kim Đản Đản toàn thắng.
Cô nấp sau lưng Tần Hiên rồi lè lưỡi với Đơn Duy Mạc: “Lêu lêu lêu, đồ keo kiệt, đồ ngang nược, đồ khó ưa!”
Khóe miệng Tần Hiên hơi giật giật, nhóc con này đúng thật là đáng yêu!
Sắc mặt Đơn Duy Mạc tối sầm đến mức có thể nhỏ ra giọt mực, bộ mặt khó chịu nói: “Tinh Thụy La, em đừng quên thân phận của mình!”
Lời nói này giống như một lời nguyền rủa, Kim Đản Đản không tự chủ được mà kêu meo meo: “Meo ~ chủ nhân, meo meo ~ meo ~”
Kim Đản Đản: Tôi meo, cái con mẹ anh à ~ Cô mèo này thực sự quá đủ rồi!
Cô cảm thấy rằng bản thân mình sắp bị tinh thần phân liệt rồi, cô thường kêu meo meo và gọi chủ nhân một cách không thể kiểm soát.
“Lại đây!” Đơn Duy Mạc vẫy tay với cô, sắc mặt có vẻ đỡ hơn một chút.
Kim Đản Đản cảm thấy biểu cảm của anh vẫn còn rất đáng sợ, cô trốn sau lưng Tần Hiên, chỉ là cô không muốn đi qua!
Đơn Duy Mạc đi tới kéo Kim Đản Đản đi, anh càng kéo thì Kim Đản Đản lại càng ôm Tần Hiên như níu một cái cột.
Cô không thể đấu lại Đơn Duy Mạc, nên cô liền hét lớn lên: “A – cứu mạng, có người phát điên, muốn dâm ô trẻ vị thành niên!”
Vẻ mặt Đơn Duy Mạc lạnh lùng: “Tinh Thụy La, nếu em còn nói xằng nói bậy câu nào nữa, thì anh sẽ cho em được toại nguyện đấy!”
Kim Đản Đản lấy bàn tay nhỏ nhắn che miệng lại, cô lập tức không dám nói gì nữa.
Mặc dù Tần Hiên thích cảm giác cô trốn sau lưng anh và dựa dẫm vào anh, nhưng anh không thích Tinh Thụy La liếc mắt đưa tình với người khác.
“Hai người dừng tay lại hết đi, Thụy La, tôi có chuyện muốn hỏi em!”
Cả hai người họ đều dừng lại.
Đơn Duy Mạc nhìn về phía anh ta: “Cậu có thắc mắc gì thì cứ nói thẳng ra đi, Thụy La cô ấy không hiểu biết nhiều.”
Tần Hiên không để ý tới Đơn Duy Mạc, ánh mắt anh ta có chút hoài nghi nhìn Kim Đản Đản: “Thụy La, bọn con gái bọn em khá thận trọng. Có một chuyện khiến tôi trăn trở nhiều năm, em xem thử xem có thể giúp tôi xóa bỏ nghi ngờ được không!”
Kim Đản Đản thấy anh ta nghiêm túc như vậy, cô gật đầu nói: “Anh nói đi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói cho anh!”
Tần Hiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lại mở ra, giống như là hạ quyết tâm rất lớn, trong giọng nói có chút hồi ức.
“Có một số giấc mơ kỳ lạ bao vây lấy tôi. Tôi thấy đủ loại gương mặt trong giấc mơ và phải lòng một người con gái, nhưng dung mạo của cô ấy cũng luôn luôn thay đổi.”
“Tôi cũng cảm thấy điều nay có chút hoang đường, nhưng cảnh trong mơ lại vô cùng chân thật, giống như là thật sự đã từng xảy ra vậy…”
Kim Đản Đản nhìn anh ta, trong lòng cô căng thẳng tột độ. Anh ta chính là Tiểu Mạch Tử sao?
Tần Hiên hơi cau mày hồi tưởng lại: “Cô ấy hình như ở trong mơ, đã gọi tôi là Tiểu Mạch Tử? Chẳng lẽ kiếp trước tôi là công công sao?”
Kim Đản Đản hơi mở miệng đầy ngạc nhiên. Anh ta thực sự là Tiểu Mạch Tử sao?
Mặc dù anh ta không còn mang theo ký ức của quá khứ nhưng mọi thứ trong giấc mơ đều sẽ tái diễn lại…
Những ngón tay căng thẳng của cô run lên, đôi môi cũng khẽ run rẩy.
Tần Hiên lấy ra một bức tranh, trên đó vẽ một đôi tình nhân.
Anh cười tự chế giễu nói: “Tôi cũng không biết tại sao trong giấc mơ tôi lại trở thành bộ dạng của người đàn ông này, nhưng lại yêu một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp qua trong thực tại…”
Kim Đản Đản nhận lấy bức tranh đó với những ngón tay run rẩy. Không sai, đó đúng là bức tranh vẽ cô với thân phận là Lâm Tâm Tâm cùng với Bạch Mặc ở cách đây vài thế giới.