Đạo sĩ thu dọn đồ dùng để đối phó bọn họ, sau đó đi ra ngoài tìm họ.
Ông ta mới ra cửa chưa đi được bao xa thì đã bị rơi vào một trận pháp.
Có một sợi dây leo bao xung quanh, bên trên sợi dây treo đầy phù chú màu vàng.
Ông ta bị nhốt ở bên trong, còn chưa đến gần phù chú, trên mặt đất đã nổi lên một trận gió, trước mặt như đụng trúng bức tường, làm thế nào cũng không thể ra ngoài được.
“Đây là yêu thuật gì vậy?” Lão đạo sĩ cảnh giác nhìn xung quanh.
Kim Đản Đản và những người khác đi ra, khóe miệng nàng hơi cong lên: “Cởi dây thừng trong tay đệ tử của ta ra!”
Lão đạo sĩ lấy việc thả ông ta ra làm điều kiện trao đổi, Kim Đản Đản đồng ý.
Nhưng lão đạo sĩ đó vừa ra ngoài liền đánh về phía nàng.
Nàng đã đoán được lão đạo sĩ sẽ lật lọng nên vẫn luôn đề phòng.
Ông ta vừa ra tay, liền bị một nguồn lực kỳ lạ hút trở lại, bị nhốt lại lần nữa.
Lão đạo sĩ xin tha. Lần này Kim Đản Đản không dễ dàng tha cho ông ta như trước nữa, một tấm phù chú từ trong tay nàng bay về phía lão đạo sĩ.
Phù chú vừa chạm vào lão đạo sĩ, trên người ông ta liền bốc cháy, ông ta đau đớn hét lên.
“Thánh tăng tha mạng, bần đạo không dám nữa, xin thánh tăng cho bần đạo thêm một cơ hội nữa.” Nước mắt của lão Đạo sĩ sắp trào ra đến nơi!
Kim Đản Đản lạnh lùng nói: “Lần này ta chỉ cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi còn dám suy tính linh tinh, thì cùng lắm ta sẽ thiêu chết ngươi, để đồ đệ của ta bị trói cả đời!”
Lão đạo sĩ sợ tới mức run bần bật, ngoan ngoãn đồng ý. Kim Đản Đản thả ông ta ra ngoài.
Hai mắt ông ta do dự một hồi, sau đó giải khóa dây trói yêu trong tay Ngộ Không. Ông ta thu dây trói yêu lại, lập tức bỏ chạy ra xa.
Kim Đản Đản lập tức hạ lệnh: “Mau bắt lấy ông ta!”
Ngộ Không lập tức đuổi theo, chẳng mấy chốc lão đạo sĩ đã bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, bị dẫn trở về.
Ông ta sợ đến nỗi cả người run bần bật, xin tha: “Thánh tăng, người xuất gia nên lấy từ bi làm gốc!”
Kim Đản Đản hỏi ngược lại: “Vậy người tu đạo thì sao?”
Lão Đạo sĩ khựng lại, ông ta không còn lời nào để nói nữa.
Kim Đản Đản nói tiếp: “Là một đạo trưởng mà ngươi lại làm hại đến mạng sống của người khác, loại người như ngươi có chết ngàn lần cũng đáng, nhưng nể tình trời cao có đức hiếu sinh, ta sẽ miễn tội chết cho ngươi!”
Kim Đản Đản nhìn về phía Ngộ Không: “Ngộ Không, phế hết tất cả tu vi của ông ta, để sau này ông ta không thể làm hại người khác nữa, chỉ có thể sống tiếp để chuộc tội!”
Tay Ngộ Không đánh vào đỉnh đầu của lão đạo, ông ta đau đớn hét lên, toàn bộ đạo thuật của ông ta bị phế bỏ hết trong chốc lát, giờ ông ta chẳng khác gì một kẻ vô dụng.
Cho dù có cầm bút lên cũng không thể vẽ được phù chú nữa.
Kim Đản Đản đốt hết những thứ dùng để hại người trên người ông ta, bắt ông ta phải thú nhận những chuyện xấu khác.
Tổng cộng bọn họ cứu được 48 cô hồn bị trấn áp. Mặc dù thôn Tiền Đường đã khôi phục lại vẻ bình yên vốn có, nhưng người dân trong thôn đều đã rời đi hết, nơi đây đã không còn là thôn Tiền Đường của trước kia nữa.
Nơi đó vốn có dương khí rất nặng, lão đạo bị người khác phản bội trong lúc bắt yêu, bị thương nặng, sau đó mới trở nên xấu xa.
Lựa chọn mảnh đất phong thủy tốt sẽ càng giúp cho việc hấp thụ sinh mệnh của những người đó thành của mình dễ dàng hơn, việc này có tác dụng rất tốt cho việc dưỡng thương của ông ta.
Nếm được vị ngọt một lần, lão đạo sĩ không thể quay đầu lại được nữa, cứ như vậy mới hình thành nên con người ông ta của bây giờ.
Kim Đản Đản thở dài một hơi: “Ác giả ác báo, mọi vật có bắt đầu thì chắc chắn phải có kết thúc, kiếp này không trả được thì kiếp sau trả!”
Nàng nhìn Ngộ Không ở bên cạnh, ánh nắng chói chang khiến nàng phải nheo mắt lại. Từ đầu đến cuối ta vẫn không thể nhìn thấu ngươi và ta, ngươi là ai, ta là ai?
Bốn sư đồ tiếp tục đi về phía Tây Thiên để thỉnh kinh.
Kim Đản Đản cảm thấy cuộc hành trình này đúng là đầy khó khăn, biến đổi bất ngờ. Nàng vẫn nên tìm cách sinh khỉ con cho Ngộ Không thì hơn!