Nàng lập tức tự đề cử mình: “Đạo trưởng, Hầu Tử nhà ta có thói ở sạch, để ta dẫn hắn đi giải quyết đi!”
Đầu nhỏ Kim Đản Đản thầm nghĩ, không chừng còn có thể giúp Ngộ Không trốn thoát được, sau đó cứu bọn họ ra nữa chứ!
Bản thân đạo trưởng cũng lười đi giám sát một con khỉ đi ngoài, vì thế liền đồng ý.
Ông ta cởi dây thừng trên người Kim Đản Đản, Kim Đản Đản cố gắng áp chế tâm tình kích động sắp được tự do ở trong lòng.
Ngay sau đó đạo trưởng liền nói một câu đánh tâm tình đang kích động nhảy nhót của nàng xuống đáy vực.
Ông ta lấy ra một dây thừng vàng lấp lánh trói tay Ngộ Không lại một lần nữa, phủi tay nói: “Được rồi, dây thừng khoá yêu này chỉ có lão phu mới có thể cởi bỏ, các ngươi đi nhanh về nhanh đi!”
Thế là, Kim Đản Đản đau khổ dắt lấy Hầu Tử, đi nhà xí hầu hạ hắn ị phân.
Ở bên ngoài đợi gần mười lăm phút, Kim Đản Đản cũng sắp thối chết. Ngộ Không cuối cùng ổn lại.
Nàng lại tung ta tung tăng mặc quần vào cho Ngộ Không, trong lúc đó liền liếc mắt trộm ngắm nơi nào đó của hắn một chút. Nàng nuốt nuốt nước miếng, có phúc lợi này, ngửi thối một chút cũng là đáng giá.
Nàng dẫn Ngộ Không đi rửa sạch tay, gió thổi thổi trên người, cảm giác máu huyết cả người như sôi sục sống lại.
Còn chưa có vào nhà, đạo trưởng liền lạnh lùng nhìn bọn họ: “Đừng có bày trò, đi vào lồng hấp đi!”
“Ồ ~” Kim Đản Đản ủ rũ héo úa dẫn Ngộ Không vào lồng hấp, tay chân của mình cũng bị trói lại lần nữa, nhét vào lồng hấp.
Đạo sĩ quan sát bọn họ một chút, cảm thấy xem như bọn họ còn nghe lời. Ông ta ngại lửa còn hơi nhỏ, lại ném thêm rất nhiều củi vào lửa.
Lúc này ông ta mới yên tâm rời đi, chờ đồ ăn nhanh nhanh chín.
Kim Đản Đản xác định đạo sĩ sẽ không trở lại, nàng nói khẽ với Ngộ Không: “Không Không, con thử xem có thể thu nhỏ một chút hay không.”
Ngộ Không: “Sư phụ, đạo sĩ kia dùng dây thừng khóa yêu trói con, trước mắt con không cách nào sử dụng yêu lực được!”
Kim Đản Đản: Hầu Tử, ngươi xác định không phải đang đùa chứ?
Trăm cay ngàn đắng tìm chuối tới cho ngươi ăn, thế mà ngươi lại nói không biến được?
Đột nhiên nàng lại cảm giác như ngửi thấy mùi thối thối ở nhà xí kia!
Cảm giác trời tối đen, như sắp sụp xuống, bọn họ dường như thật sự không còn khả năng sống sót nữa.
Cả ba đồ nhi là Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng này, nàng không thể trông cậy vào ai được.
Kim Đản Đản liên lạc Hệ thống quân. Nàng lấy bút Phán Quan từ trong túi ra, dùng bút lông như dao, chậm rãi vạch lên.
Ba đồ nhi nghe thấy âm thanh cọ xát với dây thừng, cũng đưa vũ khí của mình lên.
Hình ảnh quá đẹp, có chút không nỡ nhìn thẳng.
Kim Đản Đản: Có những tên đồ đệ như thế, vi sư còn chờ mong gì nữa?
Một đám ngốc chết đi được, chỉ số thông minh như vậy thì làm sao đi Tây Thiên thỉnh kinh?
Điều gì đã giúp cho bốn thầy trò bọn họ có thể sống đến tận bây giờ, đây vẫn là một bí ẩn.
Rốt cuộc, vũ khí của Sa Tăng cắt đứt được dây thừng trước, hắn bò tới mở lồng hấp, cứu nhóm người Kim Đản Đản ra.
Mà tên đạo sĩ kia vẫn còn đang nằm trên ghế bập bênh ở phòng khách, mộng đẹp ăn thịt Đường Tăng.
Đám người Kim Đản Đản khôi phục chút sức lực, nàng vội vàng động tay động chân một chút, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Nháy mắt lửa lớn bốc cháy ngập trời, thiêu đốt tất cả.
Động tĩnh này đánh thức đạo sĩ, sắc mặt ông ta tối sầm lại. Thế mà lại để cho bọn họ chạy thoát, thực sự đáng giận.
Đôi mắt ông ta xẹt qua một tia tính toán, chẳng qua con khỉ kia đã bị ông ta dùng dây thừng khóa yêu trói lại, sớm hay muộn gì thì bọn họ cũng sẽ trở về tìm ông ta thôi.
Đạo sĩ nhanh chóng dập tắt lửa, nghĩ đối sách tiếp theo.
Ông ta bày tầng tầng lớp lớp bẫy rập khắp quanh nhà, chỉ còn chờ nhóm hòa thượng kia tự chui đầu vào lưới.
Trong lòng ông ta tràn đầy tin tưởng đợi hết ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng bọn họ đâu, rốt cuộc khiến cho ông ta tức giận không ngồi yên được nữa.