Nàng nhìn y một lúc lâu, không nói gì mà cứ lẳng lặng nhìn vào mắt y như vậy.
Lý Thủy Tra nhìn thấy bên này đang phát sinh mâu thuẫn thì đề nghị: “Quỷ Vương, tiểu cô nương này coi trọng ta rồi. Nếu nàng ta đã không thích ngươi, vậy thì ngươi nhường cho ta đi!”
Khóe miệng Kim Đản Đản co giật: “Mẹ nó! Thật là không biết xấu hổ. Cái lão già chết tiệt này, với tính cách kia của ngươi thì đến quỷ cũng thấy chướng mắt, huống chi là người!”
Lý Thủy Tra không phục: “Ha ha… Thời trẻ lão phu đây cũng rất ưa nhìn đó, một đêm làm chín nữ nhâ ncũng không là gì”
Kim Đản Đản khinh bỉ: “Đã già đầu rồi mà còn không biết xấu hổ!”
“Lão phu giết ngươi, giết ngươi!” Gương mặt Lý Thủy Tra đầu tức giận, lúc trắng lúc đỏ, đánh về phía bên này.
Tô Ngự Phong cũng đứng ra hỗ trợ, ba người kết hợp với nhau chiếm lấy thế thượng phong.
Lý Thủy Tra cảm thấy tình hình không đúng lắm thì lập tức hóa thành làn khói đen rồi biến mất!
Kim Đản Đản còn muốn đi theo Tô Ngự Phong, nhưng không ngờ hắn lại ôm quyền hành lễ với Lãnh Mạc Tà: “Quỷ Vương, ta đã bình yên giao lại nữ nhân của ngươi cho ngươi, hai chúng ta thanh toán xong!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Nữ nhân của ngươi là cái gì?
Thanh toán xong là sao?
Hóa ra Tô Ngự Phong này đồng ý cho nàng ở lại là muốn đền ơn sao!
Nhưng mấu chốt là bây giờ nàng cũng không phải là nữ nhân của Lãnh Mạc Tà mà nhỉ?
Cánh tay Lãnh Mạc Tà đặt lên hông nàng hơi dùng sức, hai người biến mất ngay tại chỗ.
Một khắc sau hai người đã xuất hiện ở cung điện màu đen kia.
Y đặt Kim Đản Đản lên giường, rồi lui ra đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp của y vang lên: “Nữ nhân kia, nơi này an toàn hơn bên ngoài nhiều. Ngươi cứ yên tâm đợi ở chỗ này đi, đừng có nghĩ đến chuyện đi đâu cả!”
Kim Đản Đản đứng dậy nhìn y chằm chằm, phản đối nói: “Ngươi làm như này là biến tướng của việc giam lỏng!”
Lãnh Mạc Tà cúi người, hai tay chống hai bên người nàng, chân thành nhìn nàng nói: “Thế đạo này còn nguy hiểm hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng. Chỉ cần hơi thiếu chú ý một chút thì không chỉ liên quan đến chuyện mình có chết hay không, mà là hồn phi phách tán!”
Đôi mắt của Kim Đản Đản suy tư. Y nói rất đúng, cái tên Lý Thủy Tra kia, ngày nào cũng thèm khát dòng máu thuần âm của nàng. Ai mà biết được sau khi rời khỏi đây xong có bị lão ta hút khô máu không chứ!
Nàng ngẩng đầu lên, lông mày cau lại: “Vậy chẳng lẽ không có người nào đến ngăn chặn cái tên ma đầu hút máu Lý Thủy Tra kia sao? Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sinh linh sẽ oán thán!”
“Đây là cuộc chiến của kẻ mạnh, ngươi yếu đến mức chỉ cần một ngón tay cũng có thể ấn chết được, đừng có quan tâm!”
Kim Đản Đản: “Được rồi, ngươi nói đúng, ta… ta đồng ý ở lại. Nhưng mà có một điều kiện!”
Khóe miệng Lãnh Mạc Tà hơi nhếch lên, đôi môi mấp máy: “Nói đi!”
“Không cho ngươi đụng vào ta, nếu không ta sẽ chết rất nhanh!” Đây là vì mạng sống của nàng, là ranh giới nhượng bộ cuối cùng.
Khóe miệng đang cong lên của Lãnh Mạc Tà khôi phục thành một đường thẳng, đuôi lông mày chau lại: “Muốn bảo ta không được ăn thịt à?”
Kim Đản Đản gật đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn y.
Nhưng nàng chỉ thấy gương mặt tuấn tú của y sáp lại gần, mang theo một chút ý cười xấu xa: “Đó là chuyện không thể nào. Nếu như ngươi chết, vừa hay có thể làm bạn lâu dài với ta luôn!”
Nói xong, y quay người rời đi.
Kim Đản Đản u oán nhìn bóng lưng rời đi của y. Quả nhiên trong phim đều nói đúng, mấy con quỷ kia suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện “bạch bạch bạch”, còn nàng thì say mê.
Không hề ngạc nhiên tí nào, điều gì đang đợi nàng ở phía trước đây!
Bây giờ vẫn nên chuồn nhanh thì hơn!
Kim Đản Đản đứng dậy đi ra bên ngoài. Nàng vừa mới mở cửa ra đã thấy hai thị nữ mặt xanh đang đứng đó, cung kính nói: “Tôn thượng nói cô nương không được tùy tiện rời đi. Mời cô nương vào nghỉ ngơi cho tốt.”
Kim Đản Đản nhắm mắt lại, trong tay nàng xuất hiện một chồng bùa chú, cất giọng lạnh lùng: “Như này rồi vẫn không cho sao?”
Nhóm thị nữ không hiểu về bùa chú trong tay nàng, nhưng các nàng ấy lại càng sợ hãi Tôn thượng hơn, vậy nên kiên quyết không nhượng bộ.