Hai người đó cặp với nhau nên mới có lão ta, mà người cha lão luôn coi trọng lại chính là anh ruột của lão.
Cũng bởi vì biết được chuyện này nên lão ta không thể ngẩng đầu lên làm người. Trong vòng một đêm lão ta đã giết sạch tất cả mọi người trong nhà, trở thành Ma.
Về sau lão ta lại tình cờ nhặt được Huyết Kiếm, một đường tiếp tục chém giết. Lão ta muốn giết hết người trong thiên hạ này, tất cả chuyện này không phải lỗi của lão ta mà tất cả bọn chúng đều đáng chết.
Toàn bộ đôi mắt của Lý Thủy Tra đều hoá thành màu đen, ngay cả tròng trắng mắt cũng hoá thành màu đen, trên người lão ta tản ra từng dòng khí đen: “Nếu các ngươi đã biết, vậy thì nhất định phải chết!”
Kim Đản Đản giật mình che miệng lại. Lúc đầu nàng chỉ muốn chọc giận lão già này để làm lộn xộn chiêu thức của lão ta, như thế thì cả nàng và Tô Ngự Phong mới có cơ hội sống sót.
Thật sự không ngờ là nàng lại đoán trúng tất cả.
Nàng ngượng ngùng khuyên bảo: “Lão đầu, chuyện này không thể trách ngươi được. Ngươi vô tội mà. Muốn trách thì phải trách nương của ngươi. Nếu như bà ta bỏ ngươi, vậy thì sẽ không xảy ra những chuyện như thế này!”
“Còn nữa, nếu như bà ta chịu được cô đơn vậy thì cũng sẽ không có ngươi. Cho nên ngươi vẫn nên cảm tạ gia gia ban cho mình sinh mạng mới đúng!”
“Phụt…” Lý Thủy Tra bị nàng chọc giận phun ra một ngụm máu.
Hệ thống quân [Ái chà chà… Kí chủ, bản lĩnh chọc tức chết người của chị đã đủ tiêu chuẩn rồi đấy!]
Kim Đản Đản tự hào: “Đấy là đương nhiên!”
Cả người Lý Thủy Tra đều trở nên điên cuồng, lão ta hô to: “Lão phu phải giết ngươi! Giết ngươi! Băm ngươi ra cho dã thú ăn!”
Luồng khí màu đen tỏa ra quanh người lão ta bay về phía Kim Đản Đản, rồi lão ta vận dụng luồng khí đen trong lòng bàn tay để đánh về phía nàng.
Trong lòng Kim Đản Đản giật mình: Không xong rồi, lớn chuyện rồi!
Vào lúc mấu chốt, Tô Ngự Phong kéo tay của nàng, giúp nàng tránh khỏi nguy hiểm.
Trong lòng Kim Đản Đản nảy sinh cảm giác nghĩ mà sợ, Lý Thủy Tra điên cuồng tập kích về phía nàng.
Sau khi kịp thời phản ứng lại, nàng móc ra tấm bùa nổ do mình tự vẽ ném về Lý Thủy Tra.
Mặc dù nàng không đánh lại hắn, nhưng mà nàng có thể hạ độc thủ nhá!
Chẳng qua, Lý Thủy Tra không dễ bị nổ chết như vậy.
Có nàng ra tay trợ giúp, áp lực của Tô Ngự Phong cũng giảm đi không ít.
Nhưng trong thời gian dài, sau khi đánh được mấy hiệp, bọn họ đã rơi vào thế yếu.
Tô Ngự Phong nhanh chóng tránh né đòn tấn công của Lý Thủy Tra, ngón tay của lão ta mọc vuốt dài vồ về phía Kim Đản Đản: “Tiểu cô nương, lão phu đúng là nhìn nhầm rồi, ngươi không hề tốt bụng tí nào!”
Bây giờ, điều lão ta mong mỏi nhất chính là hút cạn máu nàng thành một cái xác khô.
Hơi thở chết chóc bao phủ lấy nàng, càng ngày càng gần…
Thật sự là sinh mạng gặp nguy hiểm khắp nơi, không chừng một ngày nào đó không cẩn thận một cái liền chết.
Đầu vai của nàng bị móng tay của Lý Thủy Tra chộp được, truyền đến một đợt đau rát. Lý Thủy Tra há miệng chuẩn bị cắn về phía cổ nàng.
Đột nhiên…
“Rầm…” Một tiếng vang thật to.
Lý Thủy Tra bị đánh bay ra ngoài từ bên trái, còn Kim Đản Đản thì rơi vào một cái ôm lạnh buốt. Một bộ áo bào màu đen lọt vào tầm mắt nàng, trên chóp mũi thì ngửi thấy một mùi hương nhẹ kia.
Lãnh Mạc Tà lườm nàng một cái: “Nữ nhân ngu ngốc, trên đời này người có thể bảo vệ ngươi an toàn chỉ có một mình ta thôi!”
Kim Đản Đản nhìn y, chỉ cảm thấy cánh mũi của mình hơi ê ẩm, nơi lồng ngực hình như được rót vào quá nhiều không khí, khiến cho nàng cảm thấy hít thở khó khăn.
Từ biệt nhiều ngày, nàng nhớ y…
Thế nhưng nàng lại càng sợ y cần người khác hoan lạc trong đêm.
Kim Đản Đản hạ thấp con ngươi nhìn xuống đất, cố gắng che giấu cảm xúc trong đôi mắt mình.
Lãnh Mạc Tà không cảm thấy tức giận, khẽ bóp cằm nàng rồi nâng lên, trong giọng nói cuốn hút chứa đầy nguy hiểm: “Sao vậy, làm phiền các người gặp nhau nên cảm thấy tức giận sao?”
Kim Đản Đản ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của y. Từ đầu đến cuối, nàng vốn không nhìn thấu được y, cũng không đoán được y đang nghĩ gì trong lòng.