Bạch Mặc đặt Kim Đản Đản lên giường, đắp cho cô một tấm chăn mỏng rồi mới gọi bác sĩ riêng tới.
Bác sĩ khám cho Kim Đản Đản, anh ta rất muốn cười ha hả vài tiếng khi thấy Bạch Mặc căng thẳng như vậy.
Anh ta đặt tay bên khóe môi, khẽ ho húng hắng: “Cô ấy không sao, chỉ uống phải một ít thứ thuốc kia mà thôi, khi nào bớt nóng là khỏe ngay.”
Đột nhiên bác sĩ ghé sát lại gần Bạch Mặc và nhìn anh với nụ cười xấu xa: “Cách tốt nhất là em mau “làm” cô ấy đi! Sau khi tỉnh lại, cô ấy vẫn khỏe như vâm, không chừng còn có thể cho em một đứa cho trai đó!”
Bạch Mặc đập lên mặt bác sĩ một phát, đối phương cười tủm tỉm, đặt thuốc đã kê đơn sẵn xuống rồi rời đi.
Bạch Mặc nhìn Kim Đản Đản với khuôn mặt ửng hồng trên giường, lúc này cô cực kỳ quyến rũ.
Mặc dù cơ thể rất khó chịu, song Bạch Mặc không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.
Tới khi Kim Đản Đản tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Cô khẽ nghiêng đầu, tức thì trông thấy Bạch Mặc đang chống một tay đỡ mặt, đầu gật gà gật gù. Rõ ràng là anh rất buồn ngủ nhưng vẫn liều mạng ép mình không được ngủ, trông có vài phần đáng yêu.
Kim Đản Đản động đậy, cơ thể dính nhớp do ra nhiều mồ hôi.
Những ký ức trước khi ngủ thiếp đi lập tức tái hiện trong đầu cô: Hàn Kiệt cố chấp như kẻ điên, còn thiếu niên có mái tóc màu bạc tới cứu cô chính là Bạch Mặc đang ở trước mặt cô.
Kim Đản Đản cực ghét mùi mồ hôi trên người mình lúc này. Cô vén chăn ra, rón rén ngồi dậy vì sợ đánh thức Bạch Mặc.
Tuy động tác của cô rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức đối phương.
Anh kích động ôm cô vào lòng, tự trách bản thân mình: “Cô nhóc, tất cả là tại anh không bảo vệ em chu đáo!”
Lúc này gương mặt anh hơi hốc hác, biểu cảm kích động khiến khóe môi anh căng phát đau. Anh lập tức kêu ôi ối.
Kim Đản Đản đẩy Bạch Mặc, anh đành buông cô ra, dáng vẻ lạc lõng như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
Khóe miệng Kim Đản Đản giần giật, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt đang thầm kêu gào trong lòng: cô ấy không cần mình nữa! Mình bị ghét bỏ rồi! Cô ấy vẫn không yêu mình!
Thân hình nhỏ nhắn của cô khẽ run lên, sến quá đi!
Bạch Mặc lập tức rũ bỏ vẻ uể oải. Anh khoác vai cô, lo lắng nhìn cô: “Cô nhóc ngốc nghếch, có phải em thấy khó chịu ở đâu không? Chúng ta có cần lên giường ngủ một giấc không? Bác sĩ bảo như vậy mới mau khỏe!”
Kim Đản Đản nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của anh, nhẫn nhịn không đánh anh chỉ vì cô không biết đánh vào chỗ nào trên khuôn mặt kia.
Cô hất cánh tay đang khoác vai mình xuống, lúng túng mở lời: “Lúc nãy tôi ra mồ hôi, tôi đi tắm đây!”
Bạch Mặc ngoan ngoãn gật đầu, hệt như cún con mong chờ chủ nhân ôm ấp: “Được, anh chờ em.”
Kim Đản Đản: bỗng nhiên mình có cảm giác như đang nuôi một chú cún cưng cỡ bự, cảm thấy anh ấy có phần… đáng yêu.
Tai Bạch Mặc ửng đỏ, anh nhìn cô và nói: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của chúng ta.”
Khóe môi Kim Đản Đản run lên, cô lao tới đấm vào mặt anh một phát.
Bạch Mặc bị đánh liền nằm vật ra giường. Anh nhìn theo bóng lưng Kim Đản Đản rời đi, ngây ngốc mừng thầm: cô nhóc ngốc nghếch đang ngượng ngùng đây mà, cuối cùng thì cô ấy cũng có chút ít hương vị phái nữ.
Khi Kim Đản Đản đi ra, suýt nữa thì cô rớt cằm kinh ngạc.
Tên Bạch Mặc này đã thay áo ngủ, giẫm một chân lên giường, đặt khuỷu tay trên đầu gối, còn lấy tay chống đầu.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm bèn chăm chú tạo dáng, không dời mắt sang chỗ khác mà chỉ cất giọng quyến rũ: “Cô nhóc ơi, em thích tư thế nào? Chỉ cần em nói ra, anh đều có thể làm cho em!”
*
Thượng Tiên: Mặc ngốc lại đang làm chuyện ngu ngốc rồi!
Nào, bỏ phiếu đi các bạn ╮(╯▽╰)╭