Kim Đản Đản ú ớ nói mê, sau đó cô mơ màng mở mắt ra nhìn người trước mặt.
Cô lập tức trợn to mắt, vươn tay đẩy đối phương ra. Cô vô cùng kinh ngạc: “Hàn Kiệt, anh định làm gì thế?”
Hàn Kiệt ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Bóng dáng anh ta trông có phần cô đơn: “Em ghét tôi đến vậy ư?”
“Không phải…” Đúng là cô không ghét Hàn Kiệt, nhưng không liên quan gì đến tình yêu đôi lứa.
“Cha mẹ em rất quý tôi, rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt? Em hãy nói ra đi, tôi sẽ sửa mà!” Hàn Kiệt giữ bả vai Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nhìn anh ta. Hơi thở nam tính phả tới gần cô, máu trong người cô sắp sôi trào. Nhất định là do lúc nãy cô uống rượu vang đỏ, mới uống một ly mà đã ngà ngà say.
Cô giơ tay định gạt tay Hàn Kiệt ra vì tư thế bây giờ của hai người hơi ám muội. Một người đàn ông đang ở đây, sao cô có thể không biết ngượng mà nằm tiếp.
Kim Đản Đản giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng lúc này cô đâu có sức lực gì. Hàn Kiệt càng dùng sức ấn vai cô.
Cô nhìn thấy ngọn lửa kiên quyết trong mắt anh ta, cực kỳ cố chấp.
“Hàn Kiệt, anh tỉnh táo lại đi!” Kim Đản Đản muốn nghiêm giọng quát cho anh ta tỉnh táo lại, đừng tiếp tục u mê không tỉnh ngộ nữa. Thế nhưng khi cô lên tiếng, giọng nói lại yếu ớt vô cùng.
Đây là sự cám dỗ trí mạng đối với Hàn Kiệt, khiến lý trí của anh ta sắp bị thiêu rụi.
Ánh mắt anh bỗng trở nên sâu thăm thẳm, anh khom người định hôn cô.
Kim Đản Đản quay mặt đi, tránh khỏi bờ môi của đối phương. Môi Hàn Kiệt sượt qua mặt cô.
Hiện giờ Kim Đản Đản rất muốn khóc. Hình như bọn họ đang ở trong khách sạn, mà cô thì chẳng có tí sức lực nào, thậm chí cảm giác trong người hơi là lạ, khô nóng vô cùng.
Cô dùng sức cắn môi thật mạnh hòng ép mình giữ tỉnh táo, ai dè nam chính Bạch Mặc với mái tóc màu bạc lại hiện lên trong đầu cô.
Cô rất muốn, rất hi vọng anh sẽ đến cứu mình.
Vào lúc Kim Đản Đản sắp sụp đổ, dường như cô nghe thấy tiếng mở cửa. Ngay sau đó, trọng lượng trên người cô bỗng trở nên nhẹ bẫng, cô rơi vào một vòng ôm ấm áp, chóp mũi ngửi thấy mùi hương trong lành xen lẫn hương thơm dịu nhẹ như cỏ trúc.
Cô liếc nhìn người vừa tới, loáng thoáng trông thấy mái tóc màu bạc của anh. Cơn buồn ngủ ập tới, thật sự là cô không gắng gượng được nữa.
Cái đầu nhỏ cọ vào ngực anh rồi điều chỉnh sang tư thế thoải mái, tựa như trông thấy hoa bỉ ngạn đỏ như lửa trên ngực anh. Không lâu sau cô đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Bạch Mặc nhìn gương mặt đỏ ửng của cô mà đau lòng quá đỗi. Anh nhìn Hàn Kiệt với đôi mắt đỏ ngầu, lý trí trong đôi mắt ấy sắp tan rã.
Anh ôm chặt cô gái trong lòng, toàn thân run lẩy bẩy. Anh thật sự rất sợ, suýt nữa thì cô…
Anh không dám tưởng tượng nếu lúc nãy xảy ra chuyện thì sẽ ra sao, nhất định là cả đời này anh không thể tha thứ cho bản thân mình…
Bạch Mặc ôm Kim Đản Đản rời khỏi đó. Hàn Kiệt bị cảnh sát bắt đi, có điều nét mặt anh ta không hề bộc lộ sự lo lắng.
Vừa ra ngoài anh ta lập tức híp mắt nhìn Hàn Nghiên Hi, dọa đối phương sợ đến nỗi mặt mày tái mét, đồng thời cô lùi về sau một bước, sợ hãi nhìn anh ta.
Tôn Vân Hải vừa vỗ vai cô ấy vừa an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ!”
Cả người Hàn Nghiên Hi gần như suy sụp, cô cứ có cảm giác Hàn Kiệt sẽ ra ngoài, đến lúc đó nhà họ Hàn và cha mẹ cô sẽ rơi vào cảnh ngộ thảm hại hơn.
Bây giờ cô chỉ đành gửi gắm hi vọng vào Bạch Mặc, mong rằng anh có thể cứu mình và nhà họ Hàn.
Hàn Nghiên Hi đi theo sát phía sau Bạch Mặc, chỉ sợ anh bỏ lại cô một mình.
Tôn Vân Hải thở dài nhìn theo bóng lưng Hàn Nghiên Hi, những việc này đã gây đả kích quá lớn tới cô ấy.
*
Thượng Tiên: Yêu tui thì bỏ phiếu cho tui nha ~