Edit: Kim
Sắc mặt Long Khuyết u ám, cảm giác như sắp có giông bão, hắn lạnh lùng nhìn Nam Chi, “Nói đủ chưa?”
Nam Chi lắc đầu: “Còn chưa đâu.”
Long Khuyết nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi nói tiếp đi, ta muốn xem ngươi nói cái gì.”
Sắc mặt Tuyên Thanh thay đổi, đây chính là bộ dạng thật sự muốn giết người của Long Khuyết, tiểu Yêu Hậu còn không dừng lại, sẽ thật sự bị Long Khuyết giết chết.
Long Khuyết có hai cái vảy ngược không thể chạm vào, một là Tuyên Phù tỷ tỷ, hai là Tuyên Phù tỷ tỷ đã chết.”
Yêu Hậu lại cố tình rút ra hai cái vảy ngược này.
Một cái tiểu hoa yêu, một Yêu Hậu nhỏ yếu, cho dù có bị giết, đoàn trưởng lão bên kia cho dù có kín đáo phê bình, nhưng những việc Yêu Vương thật sự muốn làm, kiên quyết muốn làm, các trưởng lão cũng không thể ngăn cản được.
Hơn nữa, chỉ là một cái tiểu hoa yêu mà thôi, ai sẽ để ý chứ.
Chết cũng đã chết rồi, càng sẽ không có ai quan tâm.
Tuyên Thanh nói với Nam Chi: “Yêu Hậu bị thương cũng không nhẹ, nhanh trở về điều trị đi, về chuyện Tụ Linh Trận, ta sẽ nghĩ cách lấy cho Yêu Hậu một cái.”
Lại nói về chuyện Tụ Linh Trận, cho Tụ Linh Trận rồi, cái tiểu Yêu Hậu này sẽ ở trong cung điện của mình, không ra ngoài.
Long Khuyết căm ghét, thù hận, bất lực, áy náy, tất cả những cảm xúc này phải có một người gánh vác, mà Yêu Hậu liền trở thành một người như vậy, gánh vác những cảm xúc tiêu cực của Long Khuyết.
Bất luận chuyện gì cũng đều phải trả giá, bất luận là ai trở thành Yêu Hậu, cũng đều như vậy.
Muốn trở thành Yêu Hậu của Long Khuyết, sẽ gặp phải kết cục bị Long Khuyết căm hận.
Nhưng Tuyên Thanh không ngờ tới, có một Yêu Hậu, còn là một nữ tử người phàm, sẽ không bị Long Khuyết căm ghét, ngược lại còn vô cùng yêu thương.
So ra Tuyên Phù cũng không bằng, Long Khuyết có yêu Tuyên Phù không, yêu!
Đáng tiếc tình yêu là động thái, không phải một thứ thẳng tắp không có dao động, Long Khuyết lại yêu một người.
Đáng tiếc, người này lại không phải là người đã từng là vị hôn thê Yên Phi, cũng không phải là Nam Chi hiện tại.
Đặc biệt là Nam Chi bây giờ, còn phải gánh thêm rất nhiều hận thù, bởi vì lúc này khổng tước yêu Tuyên Phù vẫn là tồn tại mãnh liệt trong lòng Long Khuyết.
Yên Phi chờ đợi, chịu tra tấn mấy trăm năm không có kết quả, Nam Chi bây giờ tốt xấu gì cũng là Yêu Hậu, nhưng mà cô lại phải gánh chịu sự chán ghét và sát ý của Long Khuyết.
Mục đích của Nam Chi đã đạt được, cô cùng với Mai Ngọc xinh đẹp sắc đang mặt trắng bệch rời đi rồi, cho dù đã đi xa, Mai Ngọc vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như kim châm trên người bọn họ, tràn ngập ác ý và sát ý.
Trong lòng Mai Ngọc vô cùng thấp thỏm, giống như, lúc này đây, Yên Phi đã thật sự chọc giận Yêu Vương rồi.
Lúc trước tuy rằng Yêu Vương có tức giận, nhưng cùng lắm chỉ nói ra mấy câu khiến người ta tăng huyết áp mà thôi, nhưng bây giờ, lại giống như không tức giận, thậm chí còn không gào lên, nhưng lại khiến người ta càng sợ hãi.
Mãi đến khi đôi chủ tớ biến mất, Long Khuyết mới thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tuyên Thanh, đồng tử màu vàng đầy thú tính, nhìn chằm chằm, khiến người ta sởn tóc gáy.
Vẻ mặt Tuyên Thanh không thay đổi, “Ta biết ngươi muốn giết nàng, nhưng không phải bây giờ, các ngươi mới thành thân chưa được bao lâu, Yêu Hậu đã chết, điều này sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh của ngươi.”
“Mặc kệ thế nào, người khác sẽ chỉ cảm thấy trẻ con vô tội.”
“Nàng là yêu hậu, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Yêu Vương thậm chí còn không thể dung thứ cho trẻ con, việc làm này thật sự có chút khó coi.
Giọng nói của Long Khuyết như vọng lại từ một nơi rất xa, “Nàng ta cần phải chết.”
Không riêng gì bởi vì cô chiếm mất vị trí Yêu Hậu của hắn, mà hắn còn muốn đập nát miệng cô ra.
Tuyên Thanh chỉ nói: “Được, nhưng không phải bây giờ.”
Mai Ngọc thật cẩn thận đặt giò heo xuống trước mặt Nam Chi, bởi vì sau khi Yêu Hậu và Yêu Vương chiến tranh lạnh, thời điểm nàng đi tìm Tuyên Thanh, cũng nói chuyện rất ít.
Chỉ nói là cần hai thị vệ cùng tới phường thị mua đồ.
Thái độ của Tuyên Thanh vẫn như thường lệ, nhưng Mai Ngọc cũng không nói nhiều với hắn, mang theo người đi rồi.
Nam Chi ăn xong chân giò tâm trạng cũng tốt lên, nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, chúng ta đi tu luyện đi.”
Mai Ngọc do dự hỏi: “Đi tới bên ngoài điện Yêu Vương sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không, sẽ có một ngày, bọn họ mời ta vào trong điện Yêu Vương.”
Mai Ngọc:……
Có phải Yên Phi hồ đồ rồi không, đang nói cái gì vậy?
Không phải bị kích thích ngốc rồi đấy chứ.
Không tới ngoài điện Yêu Vương cũng tốt.
Liên tiếp mấy ngày, Nam Chi cũng không ra khỏi cửa, Mai Ngọc nhìn đứa trẻ kiên cường thì không khỏi thở dài, Yên Phi là người chăm chỉ tu luyện nhất mà nàng đã từng gặp.
Một người lớn như nàng cảm thấy có chút hổ thẹn.
“Thịch thịch thịch……”
Tiếng đập cửa dồn dập, mang theo ý vị nôn nóng ở trong đó, Mai Ngọc lập tức đứng dậy đi kiểm tra, nhìn thấy là Tuyên Thanh, nàng có chút kinh ngạc, “Tổng quản.”
Trên trán Tuyên Thanh lấm tấm mồ hôi, nói với Mai Ngọc: “Thay ta truyền lời một chút, quân thượng có chuyện quan trọng tìm quân hậu.”
Vẻ mặt Mai Ngọc nghi hoặc, xoay người đi vào điện nói với Nam Chi, Nam Chi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Nói ta không ở cung Yêu Vương, chưa trở về.”
Mai Ngọc:???
Ngươi lấy cớ cũng phải để cho người ta tin được chứ?
Mai Ngọc quẫn bách nói với Tuyên Thanh, Yêu Hậu không có nhà.
Tuyên Thanh nhìn vào trong điện, lại hỏi: “Ngươi và nàng khi nào sẽ trở về?”
Mai Ngọc:……
Thế giới này trở nên ta có chút không quen.
Mai Ngọc lắc đầu nói: “Không biết.”
Tuyên Thanh nói: “Vậy ngày khác ta lại tới.”
Mai Ngọc:???
Nàng khó hiểu đi vào trong điện, hỏi Nam Chi: “Rốt cuộc tổng quản tìm chúng ta có việc gì?”
“Hắn nói hắn sẽ còn tới.”
Nam Chi ngáp một cái, “Không biết, lần sau hắn tới, nói ta không có ở đây.”
Mai Ngọc ăn ngay nói thật, “Ta cảm thấy hắn biết ngươi ở bên trong.”
Nam Chi nói với sự quật cường không nói đạo lý của trẻ con: “Dù sao thì ta cũng không có ở đây.”
Ngày hôm sau, Tuyên Thanh tới, không chỉ Tuyên Thanh, mà phía sau còn có mấy cái yêu quái khá lớn tuổi.
Mai Ngọc không rõ nguyên do, kiềm chế sự sợ hãi hỏi: “Tổng quản, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên mặt Tuyên Thanh mang theo ý cười dịu dàng, “Không phải quân hậu muốn bố trí Tụ Linh Trận sao, ta dẫn người tới bố trí cho nàng.”
“A?!!” Mai Ngọc sửng sốt.
Tụ Linh Trận!
Tụ Linh Trận mà Yên Phi luôn tâm niệm chủ động tìm đến cửa?
Nhưng Yêu Vương đã từng nói, chỉ cần Yêu Vương còn ở cung Yêu Vương, quân hậu sẽ không thể sử dụng Tụ Linh Trận.
Chẳng lẽ bây giờ Yêu Vương không có ở cung Yêu Vương.
Nhưng tổng quản làm ra chuyện bằng mặt không bằng lòng như vậy mà được sao?
Nam Chi từ trong phòng đi ra, nghe thấy lời Tuyên Thanh nói, nói với Tuyên Thanh: “Vậy các ngươi đi vào làm đi, nhất định phải chuẩn bị cho tốt nha.”
Tuyên Thanh gật đầu: “Được, nhưng mà Tụ Linh Trận cần mất một chút thời gian, trong khoảng thời gian này, Yêu Hậu tới điện Yêu Vương ở đi.”
Điện Yêu Vương?
Ở trong điện Yêu Vương?
Đã xảy ra chuyện gì?
Mai Ngọc thật sự bối rối.
Nam Chi cười tủm tỉm hỏi: “Ta tới điện Yêu Vương, quân thượng có giết ta hay không, thôi, không đi, ở cách vách là được rồi.”
Tuyên Thanh ho khan một tiếng nói: “Đó là quân thượng nói giỡn, ngươi không nên cho là thật.”
Nam Chi lắc đầu, “Nhưng ta thật sự rất sợ nha, hắn rất hung dữ, ta sợ lắm.”
Tuyên Thanh: “Ngươi yên tâm, tuyệt đối không đâu.”