Edit: Kim
“Ầm vang……”
Thị vệ cung Yêu Vương, các thị nữ đều ngẩng đầu nhìn Yêu Vương và Yêu Hậu chiến đấu.
Yêu Vương là một con rồng vàng kim rực rỡ, vung đuôi một cái, khiến toàn bộ cung Yêu Vương rung lên nhè nhẹ.
So sánh với kim long uy vũ, một gốc hoa lan như Nam Chi nhìn qua có chút yếu thế, sẽ bị kim long dẫm nát.
Nam Chi đối mặt với quái vật khổng lồ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút nặng nề, nhưng cũng không có lùi bước, cô vươn nhụy hoa ra trói chặt kim long.
Nhưng nhụy hoa rất nhanh đã bị nứt toạc, lần lượt văng ra.
Hơn nữa vảy rồng có lực phòng thủ rất cao, căn bản không thể đâm vào được.
Nam Chi có kết nối với những nhụy hoa này, nhụy hoa chịu tổn thương, cô cũng cảm thấy rất đau.
Sắc mặt Nam Chi trắng bệch, kim long bay lượn trên trời cao nhìn xuống Nam Chi, xoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh, phun ra tia lửa.
“Không biết tự lượng sức mình, bây giờ chắc đã biết mình yếu cỡ nào rồi đi.” Long Khuyết biến thành hình người, vẻ mặt vô cùng khoe khoang.
Nam Chi nhìn Long Khuyết, nhảy lên, dùng đầu của mình đập vào cằm Long Khuyết.
“Chết tiệt!” Long Khuyết không kịp phòng bị, bị đánh vào cằm đau đến mức suýt chút nữa đã bật khóc, cảm thấy cằm của mình bị đập vỡ rồi.
Đánh lén, không có võ đức!
Đầu Nam Chi cũng rất đau, nhưng nhìn thấy bộ dạng dậm chân của Long Khuyết, cô lại khặc khặc khặc cười thành tiếng, Long Khuyết nổi giận, nắm tay lại muốn đánh Nam Chi.
Trận chiến này giống như còn chưa bắt đầu đã kết thúc, Nam Chi đã có chút hiểu biết về độ cứng rắn của vảy rồng.
Cô tấn công, lại gặp phải chủng tộc cường hãn giống như long tộc, quả thực là khó khăn.
Cô phải nghĩ cách.
Hai người Long Khuyết và Nam Chi ngươi chạy ta đuổi trong sân, làm ra hành vi ấu trĩ của gà tiểu học, Long Khuyết nhìn bộ dạng thét lên chói tai đứa trẻ thì rất vừa lòng.
Hắn giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, chơi đùa với Nam Chi, “Ngươi nói xem ta nên nướng ngươi, chấm tương ăn, hay là trực tiếp dẫm nát bét.”
Nam Chi: “Không cho ăn.”
Long Khuyết còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên lại cảm thấy không khỏe, cổ họng nghẹn muốn chết, hơn nữa càng lúc càng khó chịu, không thở được.
Hắn không khỏi giật giật cổ, theo bản năng dùng tay ôm lấy cổ, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng, cổ cũng trở nên to hơn một vòng.
“Khụ khụ……” Long Khuyết muốn ho ra dị vật trong cổ, hắn cong eo, cơ thể không tự chủ được mà cuộn tròn.
“Làm sao vậy?” Tuyên Thanh đã phát hiện ra tình huống không đúng, lập tức đi tới xem xét, mặt Long Khuyết đã bị nghẹn đỏ bừng, mạch máu nổi lên.
Hắn dường như không thể nói rõ ràng, càng không thể thở được.
Long Khuyết cảm giác như cổ họng mình nhét đầy bông, hắn biến thành rồng, há miệng rít gào, phun lửa đốt sạch vật trong cổ họng, mới có thể thở ra một hơi.
Nghẹn đến mức đầu cũng to ra.
Đồ vô lại, ngấm ngầm giở trò.
Nam Chi nhìn một người nam nhân trưởng thành như Long Khuyết bị phấn hoa tra tấn đến mức nước mắt lưng tròng, cô cảm thấy phấn hoa là thứ tốt!
Hữu dụng, có thể sử dụng được.
Nam Chi nói với Long Khuyết: “Có rất nhiều phấn hoa đã cắm rễ trong cơ thể của ngài, tương lai sẽ chui ra.”
Long Khuyết liếc mắt nhìn cô một cái, “Ngươi đang hù dọa ai vậy.” Nội lực có thể xem được rõ ràng tình huống bên trong cơ thể.
Cho dù bên trong cơ thể có phấn hoa, hắn cũng có thể rửa sạch sẽ.
Nhưng trong lòng lại rất tức giận, vô cùng tức giận, loại hình vi vô lại này khiến người ta bực bội.
Có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh một trận nha.
Long Khuyết biến thành đầu rồng, “Ta muốn ăn ngươi.”
Nam Chi lập tức ôm đầu, “Cứu mạng, giết người, có người giết thê, cứu mạng, Yêu Vương giết Yêu Hậu.”
Nam Chi hét toáng lên, truyền khắp cung Yêu Vương, khiến chim chóc trên cây giật mình, vỗ cánh bay lên, còn quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Long Khuyết:!!!
Con mẹ nó, nhãi ranh này phá hoại thanh danh của hắn.
Long Khuyết rống lên: “Ngươi lại kêu!”
Nam Chi còn hét lên to hơn hắn, “Ngài chính là muốn giết ta, ngày nào cũng nghĩ tới việc giết ta.”
Ngươi còn ủy khuất cái gì, không phải là ngươi muốn cánh cược sao, bây giờ ngươi thua lại chơi xấu.
“Có một câu mà người phàm nói đúng, chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó dạy*.” Long Khuyết tức muốn chết rồi.
(*Một câu của Khổng Tử, nguyên gốc trong sách luận ngữ là ‘Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán’.)
Nam Chi sửa lại: “Chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó dạy, gần thì vô phép, xa thì oán giận, câu này có nghĩa nữ tử chưa thành thục và nam nhân phẩm chất kém rất khó ở chung, gần gũi sẽ lên mặt, xa cách sẽ oán hận, chỉ trích.”
Tuyên Thanh:……
Hai ngươi các ngươi cũng hoàn toàn phù hợp với tiểu nhân và nữ tử.
Long Khuyết:???
Con mẹ nó ta muốn nghe ngươi giải thích sao?
Long Khuyết tức giận đến mức toàn thân run rẩy, trước mắt tối sầm, hắn vô cùng muốn bóp chết cô, ăn tươi nuốt sống cô, ăn tươi nuốt sống theo nghĩa vật lý.
Nam Chi rụt cổ lại, “Rõ ràng là ngài dùng sai rồi, ta giúp ngài sửa lại, ngài còn tức giận.”
“Ngươi làm càn.” Long Khuyết rít gào, “Bổn vương là Yêu Vương, làm việc gì cũng không đến phiên ngươi nghi ngờ, không tới phiên ngươi nói ra nói vào.”
Nam Chi ngậm chặt miệng, không nói nữa.
Long Khuyết âm trầm nói: “Ngươi muốn Tụ Linh Trận đúng không, cả đời này của ngươi đừng mơ có được.”
“Chỉ cần bổn vương còn ở đây, ngươi sẽ không thể sử dụng Tụ Linh Trận.”
Nam Chi thở dài, biết ngay mọi chuyện sẽ quay về thế này mà.
Nam Chi cảm thấy mình đúng là gặp tai bay vạ gió, ngươi thích khổng tước yêu tỷ tỷ thì cứ thích đi, hơn nữa khổng tước yêu cũng không phải do cô giết chết, vì cái gì mà Long Khuyết lại hận cô như vậy.
Chẳng lẽ ai trở thành Yêu Hậu, cũng chính là đối tượng căm hận của Yêu Vương sao?
Thật là xui xẻo, nếu đổi thành một tỷ tỷ khác trở thành Yêu Hậu, không thể hiểu được mà bị chán ghét, hận không thể khiến nàng chết đi.
Sẽ khiến người ta mê mang, khổ sở, phẫn uất.
Dựa vào cái gì?
Nam Chi đột nhiên nghiêm túc nhìn Long Khuyết, “Long Khuyết, ngài hận ta như vậy, là bởi vì ta là Yêu Hậu sao?”
Nam Chi còn nói thêm: “Lúc trước ta đã nói rồi, ngài từ hôn, chúng ta sẽ không phải thành thân, là ngài không từ hôn.”
“Ngài cảm thấy ta cướp mất vị trí Yêu Hậu của khổng tước yêu tỷ tỷ, vậy ngài nên giữ lại cho nàng nha, kiên định cự hôn là được rồi.”
“Câm miệng, ngươi có tư cách gì mà nhắc tới Tuyên Phù tỷ tỷ.” Trên mặt và cổ của Long Khuyết nổi đầy gân xanh, vẻ mặt trông rất dữ tợn.
Nam Chi càng thêm nghi hoặc, “Tại sao ta lại không có tư cách nhắc tới nàng, ta và nàng không có thù hận, ta cũng chưa từng gặp nàng, càng không có lỗi với nàng chỗ nào, ta có tư cách nhắc tới nàng.”
“Hơn nữa, là ngài có lỗi với nàng, ngài không oán hận chính mình, chỉ biết bắt nạt một đứa trẻ là ta, bắt nạt người chiếm mất vị trí Yêu Hậu, người như ngài thật ti tiện, thật ích kỷ.”
“Tại sao ta phải thừa nhận những lời nhục mạ của ngài, ta cũng không nợ ngài cái gì nha?”
“Ta không nợ ngài, cũng không nợ khổng tước yêu tỷ tỷ, ngài lại luôn tỏ vẻ ta rất có lỗi với ngài, ta có lỗi với ngài chỗ nào?”
“Bảo ngài hủy bỏ hôn ước ngài không bỏ, thành thân rồi, ngày nào cũng chỉ biết bắt nạt ta, ngài vẫn là Yêu Vương đấy, keo keo kiệt kiệt, nam nhân quỷ kế đa đoan lại nghèo túng.”
Hệ thống:……
Ngươi đừng kích thích hắn.
Long Khuyết thật sự muốn nổi điên.
Người trực tiếp xả ra hết tâm tư thầm kín của người khác, phải bị chém chết.