Edit: Kim
Trong giọng nói của Cao Chiêm tràn đầy oán độc cùng không cam lòng, còn có mạnh mẽ khiển trách, trách cứ đứa trẻ giết cha.
Cho dù có sắp phải chết, Cao Chiêm cũng muốn cho mọi người biết, Mạn Nhi giết cha, để cô bị người đời phỉ nhổ, bị người đời nghị luận, phê bình.
Nam Chi liếc nhìn Cao Chiêm, lại vùi đầu vào trong lòng Bạch Quân Nghĩa.
Trong lòng cô cảm thấy có chút khổ sở, là trong lòng Mạn Nhi cảm thấy khổ sở.
Rõ ràng là cha, nhưng lại giống như kẻ thù, giữa bọn họ không hề có một khoảnh khắc ấm áp.
Trước kia ở hầu phủ, Cao Chiêm chán ghét đứa nhỏ này, bây giờ, bọn họ là kẻ thù ngươi sống ta chết.
“Cao Chiêm, ngươi chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha, ngươi làm trượng phu, tra tấn thê tử, làm cha, lại chưa bao giờ nuôi nấng, dưỡng dục đứa trẻ.”
“Ngươi giết thê giết con, ngươi không xứng làm chồng, không xứng làm cha, ngươi bất trung với quốc gia, không yêu đất nước, không có lòng thương dân, đối với người nhà, ngươi cũng hề quý trọng.”
“Một người bất trung bất nghĩa bất hiếu giống như ngươi, chết rồi cũng phải xuống 18 tầng địa ngục, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích người khác.”
Bạch Quân Nghĩa ôm đầu đứa trẻ, không cho cô nhìn Cao Chiêm, khàn cả giọng mà chứng minh trong sạch cho đứa trẻ, “Không có ngươi, tất cả mọi người đều sẽ sống tốt, ngươi biến thành quỷ rồi, cũng chỉ có thể nhìn chúng ta sống tốt.”
Quan viên Đại Lý Tự căn bản không dám trì hoãn, trực tiếp hô: “Chém.” Chém nhanh lên, không được kéo dài.
Chỉ cần Cao Chiêm chết đi, thế lực đằng sau Cao Chiêm sẽ tan rã, như rắn mất đầu.
Cao Chiêm không thể sống, hoàng đế nói, hắn cần phải chết.
“Không, ta không thể chết được……”
Giọng Cao Chiêm vô cùng nghẹn ngào, tràn ngập tiếc nuối và không cam lòng vì nghiệp lớn chưa thành.
“Phụt……”
Máu tươi phun tung toé!
“Đông……”
Đầu Cao Chiêm rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng, mắt trừng to, máu tươi hòa lẫn nước mưa, tạo thành dòng máu lan ra.
Nam Chi há miệng thở dốc, hạt mưa tạt vào mặt đau rát.
Bạch Quân Nghĩa vội vàng an ủi Nam Chi: “Mạn Nhi, đừng nghe lời hắn nói, hành động của hắn, căn bản không được coi là một người cha.”
Nam Chi cảm thấy trước mặt trở nên mơ hồ, gục xuống vai Bạch Quân Nghĩa, ngất đi.
“Mạn Nhi, Mạn Nhi, con tỉnh lại đi.”
Không biết qua bao lâu, bên tai Nam Chi vang lên tiếng gọi của mẹ, cô mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy của mẹ.
“Mẹ.” Nam Chi nhẹ giọng kêu lên, Phó Văn Âm thấy con gái đã tỉnh, nước mắt thi nhau rơi xuống, ôm lấy Nam Chi, “Mạn Nhi, sau này con đừng rời xa mẹ nữa.”
Nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa ôm con gái về nhà, chân Phó Văn Âm mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, thậm chí nàng còn không dám hỏi con gái thế nào.
Nam Chi an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con thật sự không sao, Cao Chiêm đã chết, mẹ, sau này mẹ không cần sợ hãi nữa.”
“Mạn Nhi, Mạn Nhi, Mạn Nhi của ta!” Phó Văn Âm nghe thấy lời này, càng khóc to hơn, ôm chặt lấy Nam Chi, khóc thảm thiết, vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn.
Nam Chi cũng bị lây nhiễm mà muốn khóc, quá không dễ dàng, thế giới này đã chết rất nhiều người, thật là đáng sợ.
Nam Chi nói: “Mẹ, sau này mẹ nhất định phải hạnh phúc!”
Lần đầu tiên Nam Chi cảm thấy, hạnh phúc là một chuyện rất không dễ dàng gì, không riêng gì hạnh phúc, mà ngay cả tự do cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Muốn có được phải trả cái giá rất đắt.
Không muốn trả giá đắt, vậy thì chỉ còn cách đi ngược lại mong muốn của mình, chịu đựng sự thống khổ do thỏa hiệp gây ra.
“Ta biết, ta biết hết, Mạn Nhi, có thể có được kết quả ngày hôm nay rất không dễ dàng, ta sẽ không đưa mình vào hoàn cảnh giống như trước kia.” Phó Văn Âm lau nước mắt nói, nước mắt của nàng giống như vô tận, có lau thế nào cũng không hết.
Nàng nghĩ, khóc lần này, sau này sẽ không khóc nữa, không bao giờ dễ dàng rơi lệ nữa.
Nam Chi cười nói: “Con tin mẹ, mẹ, con đói bụng.”
Phó Văn Âm lập tức nói: “Cháo đang hâm nóng trên bếp, mẹ bưng tới cho con.”
Nam Chi ăn một chén cháo lớn, lại ngủ rồi, cô cảm thấy rất mệt, cảm thấy cơn buồn ngủ không ngừng tràn vào người, khiến Phó Văn Âm sợ tới mức vội vàng đi tìm đại phu.
Đại phu nhìn, chỉ nói là quá mệt mỏi, lo lắng quá độ, muốn ngủ cũng rất bình thường.
Phó Văn Âm hiểu ra, là khoảng thời gian này đứa trẻ quá sợ hãi, bây giờ Cao Chiêm đã chết, tất cả vấn đề đều đã được giải quyết, rốt cuộc đứa trẻ cũng có thể ngủ một cách thanh thản.
Người làm mẹ như nàng thật thất bại, cần một đứa trẻ nhọc lòng bảo vệ.
Về sau, sẽ đổi lại là nàng bảo vệ đứa trẻ.
Cao Chiêm đã chết, triều đình cũng không dừng điều tra thế lực của Cao Chiêm, thậm chí lại càng thêm nghiêm khắc.
Cùng lúc đó, hoàng đế băng hà, cái hoàng đế trẻ trung khỏe mạnh khôn khéo, lại chết theo cách này.
Sau quốc tang, tân hoàng lên ngôi, tân hoàng ban thưởng cho một số người, trong đó có cả Phó Văn Âm, Phó Văn Âm và Nam Chi coi như có công bắt giữ Cao Chiêm, ban thưởng một ít vàng bạc, mấy thứ này đối với mẹ con hai người mà nói, là đồ tốt.
Tuy rằng Phó Văn Âm có cáo mệnh thất phẩm, nhưng mà lại bị các phu nhân trong giới quyền quý bài xích, hơn nữa cũng không có nhà chồng, cho dù có buổi tụ hội gì, cũng sẽ không phát thiệp mời cho nàng.
Mọi người đều cảm thấy Phó Văn Âm này mang điềm xấu, ai dính vào đều sẽ gặp xui xẻo, có qua lại cũng không có giá trị.
Phó Văn Âm cũng không thèm để ý, nàng coi mình như một người dân thường mà sinh sống, cái danh hiệu cáo mệnh phu nhân này, có thể giúp các nàng không phải lo cái ăn cái mặc.
Rốt cuộc thì cáo mệnh phu nhân cũng nhận được tiền từ triều đình.
Bản thân nàng cũng có công việc may vá, có thể giúp Phó Văn Âm nuôi con gái.
Cho dù Cao Chiêm đã chết, Nam Chi cũng không từ bỏ việc bảo vệ Phó Văn Âm, rốt cuộc cũng không biết Cao Chiêm có bao nhiêu thủ hạ, có báo thù cho Cao Chiêm mà giết Phó Văn Âm và Bạch Quân Nghĩa hay không.
Bạch Quân Nghĩa thi đậu cử nhân, bước tiếp theo chính là thi tiến sĩ, một cử nhân cũng đã có thể làm quan, cho dù có kém hơn tiến sĩ.
Trẻ tuổi như vậy đã đậu cử nhân, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hắn thi đậu tiến sĩ, là có thể thay đổi địa vị.
Một ngày, Bạch mẫu tới cửa, bà mỉm cười trò chuyện với Phó Văn Âm, chỉ là nụ cười này có chút miễn cưỡng, giống như là phải bất đắc dĩ tới đây một chuyến.
Bạch mẫu nói: “Bây giờ Cao Chiêm cũng đã chết, các ngươi có muốn ở bên nhau một lần nữa hay không?”
Bạch mẫu lại vội vàng nói: “Ta đồng ý cho các ngươi ở bên nhau.”
Phó Văn Âm nhìn Bạch mẫu nói: “Bá mẫu, ta thực sự cảm tạ lúc này người vẫn chấp nhận ta, ta đã suy nghĩ rất nhiều, Bạch Quân Nghĩa sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn, sẽ gặp được một người tốt hơn.”
“Bây giờ ta chỉ nghĩ tới chuyện nuôi đứa trẻ lớn lên, những chuyện khác, ta không nghĩ tới.”