Edit: Kim
Cửa thành vô cùng hỗn loạn, súc sinh chạy loạn khắp nơi, phân và nước tiểu bay tứ tung, chủ nhân của mấy con súc sinh này cố gắng bắt chúng lại, binh lính ở cửa thành ra sức kêu gọi bá tánh chú ý kỷ luật, nhưng cũng đều vô ích.
Có không ít người nhân cơ hội ra khỏi thành.
Nam Chi chắn trước mặt một người ăn mày, “Ngươi không được đi.”
Cao Chiêm nhìn đứa nhỏ này, không nhịn được mà muốn giết người, có rất nhiều chuyện, đều bị đứa nhỏ này vô tình phá hỏng.
Mặc kệ là chó ngáp phải ruồi hay là cố ý, đối với Cao Chiêm mà nói, đây là kẻ địch, không phải con gái.
Bọn họ là kẻ thù có chung huyết thống.
Hắn ăn mặc rách rưới, chịu đựng mùi tanh tưởi, đứa nhỏ này cũng đều có thể nhận ra hắn.
Nam Chi lập tức hô to: “Đây là Cao Chiêm, Cao Chiêm muốn bỏ chạy.”
Binh lính ở cửa thành lập tức vây lại đây, vây quanh Cao Chiêm, Cao Chiêm thở ra một hơi, đứa nhỏ này thật đúng là quan tâm tới người làm cha như hắn.
Nam Chi muốn nói, có người ăn mày nào lại có lưng eo thẳng như vậy không, mặc áo vải thô nhưng lại có cảm giác như đang mặc cẩm y hoa phục.
Khí chất vương giả đã ăn sâu vào trong xương cốt.
Thủ hạ của Cao Chiêm lập tức ra tay với lính canh, xuống tay rất tàn nhẫn, trực tiếp chấm dứt mạng sống của binh lính, trong lòng Nam Chi run rẩy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Chiêm.
Cao Chiêm duỗi chân muốn bước ra ngoài, Nam Chi dang hai tay ra như một con ngỗng con ngăn hắn lại, mềm mại không thể tả, không hề có chút lực uy hiếp nào, thậm chí trông còn có chút đáng yêu.
“Ngươi không được đi.” Cao Chiêm ra khỏi cửa thành, từ đây muốn bắt Cao Chiêm lại là việc không dễ dàng, Phó Văn Âm và Mạn Nhi sẽ sống trong cảnh nguy hiểm.
Cao Chiêm lạnh nhạt nói: “Không tránh ra thì đi chết đi.” Thanh kiếm sắc bén trong tay hắn đâm về phía ngực Nam Chi, Nam Chi lập tức lui về sau.
Bạch Quân Nghĩa từ xa chạy tới, ôm lấy Nam Chi, theo sau hắn là một đám thư sinh mặc áo xanh, cuồn cuộn đứng chắn ở cổng thành.
Bạch Quân Nghĩa thở hổn hển, chỉ vào Cao Chiêm hô lớn: “Đây là Cao Chiêm.”
“Loạn thần tặc tử ai cũng có thể giết chết!”
“Ác tặc Cao Chiêm rải rắc dịch bệnh, tàn sát bá tánh!”
“Giết, giết, giết!”
“Loạn thần tặc tử, chém thành trăm mảnh.”
“Thông đồng với địch bán nước, tội đồ của quốc gia.”
Bên hông các học sinh này đều trang bị kiếm, thư sinh khí phách, trong miệng kêu khẩu hiệu rung trời, chắn trước cửa thành, hùng hổ nhìn Cao Chiêm.
Bọn họ còn chưa nói tới một tội danh, Cao Chiêm hành thích vua, nhưng tình hình của hoàng đế bây giờ, bá tánh vẫn chưa được biết.
Nhưng Cao Chiêm làm ra những việc này, cũng đủ khiến các thư sinh vô cùng oán giận.
Bạch Quân Nghĩa không có trực tiếp đi đến cửa thành giống Nam Chi, mà là đi tìm sự giúp đỡ, giải thích rõ tình hình với viện trưởng học viện, các học sinh sau khi biết chuyện, đều tỏ ý muốn giúp đỡ.
Bắt lấy Cao Chiêm, mang lại lợi ích cho đất nước và người dân.
Thư sinh tuyên truyền khẩu hiệu giác ngộ, các bá tánh vốn dĩ đang hỗn loạn nghe được những lời này, đều không nhịn được mà căm hận nhìn Cao Chiêm.
Cái gì mà thông đồng với địch bán nước, cái gì mà loạn thần tặc tử, đối với các bá tánh mà nói đều rất xa vời, nhưng dịch bệnh lại vô cùng gần, là một chuyện vô cùng khủng bố, một khi bị dính phải, các bá tánh bình thường căn bản không thể chống đỡ được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà, bằng hữu của mình giãy giụa trong phòng, chịu tra tấn, thống khổ mà chết đi.
Sắc mặt Cao Chiêm hơi đổi, quả nhiên miệng lưỡi và ngòi bút của người đọc sách chính là dao giết người, bây giờ lòng dân đang bị những người đọc sách này kích động, vây kín lấy bọn họ.
Lòng dân sôi sục, đám đông phẫn nộ đầy thù hận, đặc biệt là những người có người nhà chết vì dịch bệnh, cái loại tổn thương này vĩnh viễn khắc sâu.
Nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa, Cao Chiêm bất mãn liếc nhìn thủ hạ, tại sao Bạch Quân Nghĩa lại chưa bị giết, bây giờ Bạch Quân Nghĩa còn đưa người tới gây phiền toái.
Cao Chiêm luôn khinh thường thư sinh không quyền không thế, nghèo kiết xác hủ lậu như Bạch Quân Nghĩa, nhưng bây giờ ở thời điểm mấu chốt, tên thư sinh nghèo kiết xác hủ lậu này lại mang phiền toái đến cho hắn.
Cao Chiêm không khỏi có chút hối hận, sớm biết như vậy đã không cho người đi giết Bạch Quân Nghĩa rồi, ai biết thủ hạ của hắn lại phế như vậy, ngay cả một tên thư sinh yếu đuối cũng không giết được.
Thủ hạ của Cao Chiêm cúi thấp đầu xuống, bọn họ quen hành sự trong bóng tối, ban ngày ban mặt đi giết người thật sự là hạn chế năng lực của bọn họ.
Nói đi nói lại cũng là do con gái của chủ tử, thật đúng là chướng ngại vật của chủ tử, chủ nhân rơi xuống bước đường này cũng là do bị đôi mẹ con này làm hại.
Tại sao chủ tử lại cứ khăng khăng muốn ở bên nữ nhân kia, trên đời này có nhiều nữ nhân như vậy.
Chuyện này không thể trách bọn họ được.
Một đám bá tánh và học sinh đứng chặn ở cửa thành, bọn người Cao Chiêm thật sự không có đường thoát ra ngoài, cứ kéo dài thời gian như vậy, Ngự lâm kia bên kia sẽ đuổi tới.
Hơn nữa còn có người của Đại Lý Tự, quan viên Đại Lý Tự lúc này đều đang mắng đậu má, sao Cao Chiêm lại có thể chạy rồi.
Nếu hoàng đế xảy ra chuyện, Đại Lý Tự bọn họ cũng gặp xui xẻo, hoàng đế không xảy ra chuyện gì, Đại Lý Tự vẫn gặp xui xẻo.
Để Cao Chiêm chạy mất hai lần, chuyện này không thể biện minh được.
Cao Chiêm chưa bao giờ để người thường vào mắt, nhưng bây giờ lại bị vây lấy không thể thoát ra được, liếc mắt nhìn lại, đều là người dày đặc.
Vớ vẩn, thật sự là quá vớ vẩn!
Làm sao hắn có thể bị bắt theo cách này được!
Cao Chiêm nhìn về phía đứa trẻ đang ghé đầu lên vai Bạch Quân Nghĩa, hắn không rõ tại sao đứa nhỏ này lại hận mình tới như vậy.
“Hoàng Thượng có lệnh, bắt được Cao Chiêm lập tức xử tử, giết chết bất luận tội.” Trong cung truyền ra ý chỉ.
Cao Chiêm song quyền khó địch bốn tay, bị nhiều người vây lại như vậy, cuối cùng vẫn bị bắt lại.
“Thình thịch” một tiếng, Cao Chiêm bị ép quỳ xuống mặt đất, bị mấy binh lính đè xuống, đao phủ bên cạnh giơ đao lên chuẩn bị chặt xuống.
Thủ hạ vội vàng muốn cứu người, nhưng mà lại bị rất nhiều người quấn lấy.
Cao Chiêm chật vật giãy dụa, mặt đỏ bừng, đồng tử run rẩy, lớn tiếng hét lên: “Ta là Cao Chiêm, ta là thế tử hầu phủ, ta là chiến thần, ta là người bảo vệ đất nước này, những việc ta làm, đều không phải vì bản thân mình.”
“Ầm vang……”
Không trung nổ vang tiếng sấm, ngay sau đó là cơn mưa nặng hạt, giọng hắn chìm trong tiếng mưa rơi.
Nhưng thứ chào đón hắn là những tiếng phỉ nhổ.
“Ngươi thì tính là anh hùng gì, ngươi không phải, ngươi thông đồng với địch bán nước, vì ích kỷ của bản thân, khiến quốc gia rơi vào cảnh chiến tranh.”
“Ngươi vì muốn đào tẩu, còn không màng tính mạng của các bá tánh, tạo ra dịch bệnh, có biết bao nhiêu con người vì ngươi mà chết, ngươi chết rồi cũng phải xuống địa ngục.”
“Ngươi cường đoạt dân nữ, đáng giận đến cực điểm.”
“Ngươi là ác nhân bất trung bất nghĩa bất hiếu, có tư cách gì mà nói bảo vệ cái quốc gia này.”
Dưới từng tiếng định tội của những người đọc sách, Cao Chiêm đã trở thành tội nhân không thể tha thứ.
“Nếu trời cao có mắt, hẳn là không nên để ác nhân như ngươi tiếp tục tồn tại, giết hắn, giết hắn……”
Các bá tánh hét lên chói tai, thù hận, oán giận, cùng với tiếng mưa rơi và tiếng sấm, khiến người ta kinh hồn bạt phách.
“Mạn Nhi, ngươi giết cha, ngươi sẽ không có kết cục tốt.”
Cao Chiêm ngẩng cổ hét lên với Nam Chi: “Ta có biến thành quỷ, cũng sẽ đến tìm ngươi, nhìn xem ngươi có thể sống tốt như thế nào?”