Chương 871
- Có người nhìn trộm?
Triệu Giai nghe thấy lời bẩm báo của Lã quản sự lập tức cau mày nói.
Đúng vậy công tử, ngày hôm qua sau khi ngài đưa vị cô nương tóc vàng kia đến hậu viện này, ta liền bố trí nhân thủ ở xung quanh, kết quả ngay khi trời tối, phát hiện có người ở trong viện nhìn trộm xung quanh, người của chúng ta vốn muốn bắt đối phương, nhưng người đó lại vô cùng nhạy bén, chưa đợi người của chúng ta đến gần đã chạy không thấy bóng luôn.
Lã quản sự cũng nói với vẻ mặt nghiêm túc, y lo lắng người đó sẽ đe doạ đến an toàn của Triệu Giai.
- Không sao, lai lịch của Agnes không đơn giản, những người nhìn trộm kia hắn là muốn cứu nàng, tuy nhiên ta còn cần thăm dò chút tin tức từ chỗ Agnes cho nên tạm thời không thể để nàng đi, ngươi lại tăng thêm một vài hộ vệ nữa, ngoài ra thông tri cho quan viên bến cảng, bảo bọn họ tăng thêm nhân thủ đi bắt đám người kia, miễn cho họ gây chuyện, ngoài ra phải cố gắng không thương tổn đến tính mạng của họ.
Triệu Giai lập tức phân phó.
- Lão nô đi ngay!
Lã quản sự nghe xong lập tức đáp một tiếng, Triệu Giai là Vương thế tử, ở loại địa phương như Nam Dương này, mệnh lệnh của y và mệnh lệnh của Triệu Nhan không có gì khác biệt cả, cho nên Lã quản sự khẳng định là sẽ chấp hành vô điều kiện.
Đợi cho Lã quản sự rời khỏi, Triệu Giai lúc này mới dẫn theo thông dịch đến tiểu viện mà Agnes ở, lúc y nhìn thấy Agnes một thân váy ngắn cũng không khỏi có cảm giác kinh diễm, tuy Agnes tóc vàng mắt xanh mặc váy ngắn có chút kỳ quái, nhưng càng phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của Triệu Giai, đặc biệt là đối phương sau khi rửa mặt chải đầu lại càng xinh đẹp động lòng người, so với bộ dáng chật vật hôm qua, quả thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Agnes, bộ váy này của cô so với váy ngắn hôm qua thuận mắt hơn nhiều rồi nhi?
Triệu Giai đánh giá Agnes vài lần, sau đó khen.
- Cám ơn đã khen tặng, ta cũng rất thích y phục hiện tại, chỉ là y phục hơi nhỏ, mặc vào có chút không được tự nhiên.
Agnes có chút ngượng ngùng nói. Y phục trên người nàng là của vị tiểu thiếp Cao Ly kia, mà nàng thì cao hơn đối phương nửa cái đầu, cho nên y phục mặc trên người nàng có chút chật, tuy nhiên như vậy cũng càng lộ ra đường nét nhấp nhô của thân hình nàng.
- Cái này dễ xử lý thôi, một lát ta bảo Lã quản sự giúp cô tìm vài thợ may, làm cho cô mấy bộ y phục thật đẹp.
Triệu Giai nghe đến đó thì lại cười nói. Thông qua cuộc nói chuyện hôm qua, y cũng biết vị Agnes này hứng thú với người Đại Tống cũng như y hứng thú với người châu Âu, điều này khiến y cũng có cảm giác thấu hiểu lẫn nhau, ở một vài chuyện nhỏ đương nhiên cũng sẽ cố gắng thoả mãn yêu cầu của nàng.
Nghe thấy Triệu Giai muốn làm y phục cho mình, Agnes cũng vô cùng vui vẻ nói cảm ơn với y, sau đó hai người lại đi vào chính sảnh, thông qua việc phiên dịch của Dịch Khả Lạp mà tiếp tục trò chuyện, tuy rằng hôm qua y đã biết được tình hình đại khái của mấy quốc gia lớn ở Châu Âu, tuy nhiên Triệu Giai không cảm thấy như vậy là đủ. Y muốn biết tất cả tình báo trên mọi phương diện của châu Âu, cho nên chỉ cần là tình báo mà Agnes có thể cung cấp, y đều muốn nắm trong bàn tay, để thuận tiện cho y phán đoán về châu Âu.
Agnes càng giới thiệu cho Triệu Giai thì trong lòng lại càng bất an, bởi nàng phát hiện Triệu Giai hỏi thăm về tình hình châu Âu quá mức cặn kẽ, thậm chí ngay cả việc phân bố binh lực của một vài quốc gia cũng muốn làm rõ, điều này khiến nàng không khỏi có chút hoài nghi đối phương có phải là gian tế của Đại Tống, hiện giờ hỏi thăm về tình hình của châu Âu là để chuẩn bị cho cuộc xâm lấn của Đại Tống hay không?
Tuy nhiên suy nghĩ này rất nhanh liền bị nàng phủ định, bởi vì khoảng cách giữa châu Âu và Đại Tống thật sự quá xa. Cho dù là biết tuyến đường cũng cần phải gần một năm mới đến được, cho nên căn bản không thể phái binh đi châu Âu được, chớ nói chi là chiến đấu lâu dài.
Ngày nghỉ của Triệu Giai vẫn chưa dùng hết, cho nên buổi trưa cũng không có về, trực tiếp bảo Lã quản sự chuẩn bị đồ ăn. Dịch Khả Lạp cũng không rời khỏi, vài người ngồi lại vừa ăn uống vừa trò chuyện, tuy nhiên lúc này Agnes rốt cuộc không kìm nổi nữa, liền hỏi Triệu Giai:
Công tử, không biết vì sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với châu Âu như vậy?
Nghe thấy không ngờ Agnes lại hỏi vấn đề này, Triệu Giai cũng không cảm thấy bất ngờ, dù gì thì mình hỏi nhiều vấn đề liên quan đến châu Âu như vậy, chỉ cần là người thì đều cảm thấy hiếu kỳ, bởi vậy chỉ thấy y cười nói:
- Kỳ thật ta không chỉ cảm thấy hứng thú với châu Âu, đối với bất kỳ địa phương nào ngoài Đại Tống ta đều cảm thấy hứng thú, từ nhỏ ta đã mơ là sẽ có một ngày lái tàu biển, đi khắp mỗi ngõ ngách trên thế giới này, châu Âu chính là mục tiêu đầu tiên của ta.
Agnes không ngờ Triệu Giai sẽ trả lời như vậy, cũng liền sững sờ, bởi vì nàng không thể nào tưởng tượng được là Triệu Giai lại có suy nghĩ như vậy, cái từ ước mơ này đối với nàng mà nói lại càng xa xôi không thể với tới được, bởi vì từ khi nàng chào đời, bản thân đều thuộc về gia tộc của mình, nếu không phải có biến cố lúc trước, e là hiện giờ nàng đã nghe theo an bài của gia tộc, gả cho quốc vương của một nước cộng hoà nào đó làm vương hậu rồi.
Qua một hồi lâu, lúc này Agnes mới phản ứng lại, sau đó vẻ mặt phức tạp do dự một lát, lúc này mới nói với vẻ mặt kiên định:
- Giấc mộng của công tử thật vĩ đại, nếu một ngày kia công tử có thể đến châu Âu, có thể đưa ta cùng về không?
- Ồ? không phải cô nói là gia tộc của cô đắc tội với một đại gia tộc khác, khiến cho cả gia tộc đều bị diệt rồi sao, cô không dễ gì mới thoát ra được, vì sao lại muốn trở về?
Triệu Giai nghe thấy lời của Agnes có chút kỳ quái hỏi, trong mắt y, Agnes là một tiểu thư quý tộc sa cơ, châu Âu bên kia hẳn là không còn gì đáng để nàng lưu luyến nữa mới phải.
- Không sao, ta có thể đợi!
Agnes vội vàng nói, tuy nhiên khi vừa nói xong, mặt của nàng không khỏi đỏ lên, bởi vì câu nói này có chút ái muội, nàng hiện giờ lẻ loi một mình không chỗ nương tựa, nếu cứ ở lại bên cạnh Triệu Giai, vậy hai người lại là quan hệ gì?
Triệu Giai cũng không có nghĩ nhiều, lập tức hào sảng cười to nói:
- Vậy thì được, chúng ta cứ ước định như vậy đi, nếu ta đi châu Âu, nhất định sẽ đưa cô theo, đến lúc đó cô phải làm người dẫn đường cho ta đấy!