Cao Đại đang nổi nóng, bỗng nhiên nghe được sau lưng có người cũng dám nói mát, lập tức cũng lửa giận vạn trượng, xoay người há miệng liền mắng:
- Khốn……
Chờ gã nói ra chữ “kiếp”, đã nhìn thấy Triệu Nhan sắc mặt âm trầm đi tới, làm cho Cao Đại bị dọa toàn thân một run run, vội vàng cúi đầu bồi tội nói:
- Nhiếp chính thứ tội, mạt tướng vừa rồi nói không lựa lời, thật sự tội đáng chết vạn lần!
Triệu Nhan lại không để ý đến Cao Đại, mà vẻ mặt nhàn nhã đi vào giáo trường, nhìn bên trong trận này hơn vạn người ẩu đả, lại nói tiếp hơn vạn quân đang giao chiến hắn gặp qua không ít, nhưng kiểu vạn quân đánh nhau ẩu đả giống trước mắt này lại là lần đầu tiên thấy.
- Tham kiến Lăng Vương Điện hạ!
Lúc này Chiết Khắc Hành cũng rốt cuộc tỉnh ngộ khi được Mã Đức Nhượng nhắc nhở, lập tức tiến lên hành lễ với Triệu Nhan, đồng thời trong lòng cũng có chút sợ hãi, sợ Triệu Nhan bởi vì chuyện này mà sinh ra ấn tượng không tốt với mình, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến việc y tiến vào Trường quân đội học tập, vậy thì gã thiệt thòi lớn rồi.
Nhưng ngoài ý liệu của Chiết Khắc Hành, Triệu Nhan đối với Cao Đại tuy rằng sắc mặt không chút thay đổi, nhưng thái độ đối với y lại cực kỳ hòa ái, chỉ thấy Triệu Nhan lúc này xoay người mỉm cười với y nói:
- Ngươi chính là Chiết gia quân Chiết Khắc Hành?
- Khởi bẩm Điện hạ, mạt tướng đúng là Chiết Khắc Hành!
Chiết Khắc Hành lại lần nữa hành lễ nói, đồng thời cũng âm thầm đánh giá vị Lăng Vương Điện hạ trong truyền thuyết này, chỉ thấy bộ dáng của đối phương hơn hai mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, khi đối mặt mình trên mặt vẫn luôn mang theo nét mỉm cười, thoạt nhìn không giống như thân vương chút nào, bất quá nghĩ đến bộ dáng Triệu Nhan răn dạy Cao Đại vừa rồi, Chiết Khắc Hành trong lòng cũng rùng mình, vừa rồi Triệu Nhan chính là uy nghiêm mười phần, ngay cả tên tướng lĩnh bối cảnh sâu xa như Cao Đại cũng bị dọa cho không dám lên tiếng.
- Không tồi, tướng sĩ ngươi mang ra thật tinh thông chiến trận, chỉ hơn hai ngàn người, lại đè ra đánh hơn một vạn quân Bổng Nhật, hơn nữa nhìn dáng vẻ lập tức có thể đạt được thắng lợi!
Triệu Nhan nói xong quay đầu nhìn về phía giáo trường.
Chỉ thấy trận hỗn chiến trên giáo trường này đã tiến vào giai đoạn kết thúc, vô số quân Bổng Nhật nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, quân Bổng Nhật còn lại vừa thấy tình huống không ổn, lập tức “uỳnh” một tiếng chạy trốn, mà Chiết gia quân tuy rằng cũng có không ít người bị thương, nhưng những người không bị thương nâng những huynh đệ bị thương đi, một đám đều đứng nghiêm, tựa hồ là âm thầm tuyên bố trận tranh đấu này bọn họ rốt cuộc đã thắng lợi.
- Điện hạ, mạt tướng muốn cáo trạng Chiết Khắc Hành và cấp dưới. Từ sau khi bọn họ tiến vào đến nơi trú đóng, liền không ngừng cùng Bổng Nhật quân ta gây hấn, lần này càng bởi vì cấp dưới của Chiết Khắc Hành dẫn đầu khiêu khích, mới đưa đến trận xung đột quy mô này, mạt tướng……
- Im miệng! Hơn một vạn người đánh hai ngàn năm trăm người. Lại bị người ta đánh cho thất bại thảm hại, ngươi còn có mặt mũi ở chỗ này cùng bổn vương lý luận đúng sai, chẳng lẽ ngươi cho rằng đôi mắt của bổn vương mù luôn rồi sao?
Không chờ Cao Đại nói xong, Triệu Nhan liền nổi giận gầm lên một tiếng cắt ngang lời gã, phía trước đúng là hắn mệnh lệnh cho Tăng Công Lượng để Cấm quân điều động tới và Cấm quân kinh thành ở một chỗ với nhau, trong khoảng thời gian này hắn cũng vẫn luôn chú ý động tĩnh trong quân, dĩ nhiên biết Cao Đại dẫn đầu khiêu khích quân đội của Chiết Khắc Hành, trên thực tế hắn cũng nhận được tin tức Bổng Nhật quân bên này đánh nhau nên mới đến nơi này xem náo nhiệt, nếu không sao hắn có thể trùng hợp xuất hiện ở chỗ này như vậy?
Nghe thấy Triệu Nhan khiển trách, Cao Đại cho dù da mặt dày nhất thời cũng đỏ bừng mặt không dám nói nữa, dù sao bất kể nguyên nhân gì, thủ hạ Bổng Nhật quân của gã bị người đánh đến đại bại là sự thật không thể chối cãi, tưởng tượng đến hậu quả khi chuyện này truyền đi, trái tim gã hiện giờ như chết lặng, sớm biết trước như vậy thì đã không tìm Chiết Khắc Hành gây phiền toái.
Nhìn thấy Cao Đại không nói lời nào, Triệu Nhan lại lần nữa hừ lạnh một tiếng nói:
- Cao Đại, triều đình cho ngươi phụ trách thao luyện Bổng Nhật quân, nhưng ngươi nhìn Bổng Nhật quân hiện tại xem, nào có một chút dáng vẻ gì của Tứ quân trong Cấm quân. Trong khoảng thời gian này ngươi về nhà ngẫm lại một chút cho ta, khi nào suy nghĩ cẩn thận thì trở về, công việc thao luyện Bổng Nhật quân, liền tạm thời giao cho Chiết tướng quân phụ trách đi!
- Điện hạ……
Nghe được Triệu Nhan trực tiếp tước quyền của gã, Cao Đại còn muốn biện hộ cho mình, lại bị Triệu Nhan lần nữa ngắt lời nói:
- Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu ngươi có gì không phục, cũng có thể đi tới chỗ Thái hậu hoặc hoàng huynh cáo trạng!
Triệu Nhan nói xong vung tay lên. Hai bên hộ vệ liền dẫn Cao Đại đi xuống, lại nói tiếp Cao Đại này vẫn là đường đệ của Cao thái hậu, đương nhiên quan hệ có hơi xa, nhưng dựa theo bối phận mà nói, Triệu Nhan cùng Triệu Húc còn phải gọi đối phương một tiếng đường cữu, bất quá quan hệ của Triệu Nhan cùng Cao gia luôn luôn có chút xa cách, hơn nữa Cao Đại này cũng đích xác quá mức vô năng, sau khi chưởng quản Bổng Nhật quân hầu như cũng chẳng thao luyện gì cả, nếu không hôm nay cũng sẽ không hoàn toàn bại như thế, cho nên vô luận như thế nào Triệu Nhan cũng sẽ không cho loại người này tiếp tục ngây người trong quân nữa.
Nhìn thấy Cao Đại bị mang đi, Chiết Khắc Hành vội vàng hướng về Triệu Nhan xin chỉ thị một chút, sau đó đi vào giáo trường hạ mệnh lệnh cho người mình đỡ những người bị thương của Bổng Nhật quân đang nằm trên mặt đất lên, trận đánh nhau này tuy nói không sử dụng vũ khí, nhưng những tên lính này xuống tay cũng hơi mạnh, có không ít người bị thương không nhẹ, nếu chậm trễ việc chữa trị nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, vạn nhất thật sự động tới mạng người, cũng sẽ không thể thu xếp ổn thỏa, bởi vậy Triệu Nhan nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
Chiết Khắc Hành vào xử lý hậu quả, Mã Đức Nhượng lúc này mới có cơ hội tiến lên hành lễ với Triệu Nhan, đối với vị học viên cao tuổi nhất Trường quân đội này, Triệu Nhan cũng khắc sâu ấn tượng, lúc trước khi tấn công Tây Hạ, Triệu Nhan còn cố ý thăm ông ấy, cho nên khi Triệu Nhan nhìn thấy ông cũng cực kỳ cao hứng, dò hỏi ông không ít tình huống về Tây quân bên kia, Mã Đức Nhượng cũng nhất nhất trả lời.
Ngay lúc Triệu Nhan cùng Mã Đức Nhượng trò chuyện, Chiết Khắc Hành cũng đã hạ xong mệnh lệnh, chỉ thấy vừa rồi người bệnh còn nằm đầy đất đã gần như không còn, người dư lại cũng phụ trách quét tước giáo trường, điều này làm cho Triệu Nhan đối với năng lực của Chiết Khắc Hành cũng có một đánh giá càng trực quan hơn, lập tức cũng không kìm gật gật đầu, nghĩ thầm khó trách đối phương có thể lưu lại tên của mình trong sử sách, quả nhiên có chỗ hơn người.
Chờ đến khi Chiết Khắc Hành gần như đã dọn dẹp xong giáo trường, Triệu Nhan vẫy tay gọi y tới, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chiết tướng quân, Bổng Nhật quân vốn là một trong Thượng Tứ quân của Cấm quân, nhưng hiện tại ngươi cũng thấy rồi, một vạn người thế nhưng bị hai ngàn thủ hạ của ngươi đánh cho thất bại thảm hại, vừa rồi ta cũng đã nói, cho ngươi thay chức vị của Cao Đại, thao luyện Bổng Nhật quân cho tốt lên chút, không biết ngươi có niềm tin hay không?
- Cái này……
Nếu là ở ngày thường, Chiết Khắc Hành khẳng định không chút do dự đáp ứng, nhưng hôm nay y lại lòng có băn khoăn, cho nên nghe xong trên mặt cũng lộ ra thần sắc khó xử.
- Sao vậy, ngươi không muốn?
Triệu Nhan lúc này cũng có chút kinh ngạc, tuy nói Bổng Nhật quân sức chiến đấu không được, nhưng tốt xấu cũng là chủ lực Cấm quân trong kinh thành, vô số người đánh vỡ đầu cũng muốn chen vào, hiện tại mình đem toàn bộ Bổng Nhật quân giao cho Chiết Khắc Hành tạm thời thao luyện, đây chính là cơ hội khó có được, nếu y có thể thao luyện được quân Bổng Nhật, vậy khẳng định cũng là một công lớn, đây đối thanh danh của y và việc thăng chức sau này rất có lợi, chuyện tốt thế này sao còn phải do dự?
- Điện hạ hiểu lầm rồi, cơ hội tốt như thế này mạt tướng dĩ nhiên là cầu mà không được!
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi, Chiết Khắc Hành vội vàng giải thích:
- Chỉ là mạt tướng vừa mới đưa ra một quyết định, lo lắng ngày sau mình không có thời gian, vạn nhất cô phụ sự tín nhiệm của Điện hạ, mạt tướng liền muôn lần chết không thể thoái thác tội của mình!
- Ô, là quyết định gì làm ngươi ngay cả thời gian trợ giúp triều đình luyện binh cũng không có?
Triệu Nhan lúc này lại có chút không vui nói, dù sao hắn triệu hồi Chiết Khắc Hành từ biên cương, chủ yếu chính là để cải thiện một chút sức chiến đấu của Cấm quân kinh thành, cho nên trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn chuyện này.
Mã Đức Nhượng bên cạnh cũng nhìn ra Triệu Nhan có chút không vui, lập tức vội vàng thay Chiết Khắc Hành giải thích:
Chiết Khắc Hành lúc này cũng tay ôm quyền nói, đồng thời trong lòng cũng có chút khẩn trương, vốn dĩ y vẫn chưa biết nên như thế nào để được vào Trường quân đội, lại không nghĩ rằng hôm nay thế nhưng hội ngộ với Triệu Nhan, nếu đối phương có thể gật đầu, như vậy y tới Trường quân đội cơ hồ liền không có gì khó khăn.
Nhìn biểu tình kiên nghị trên mặt Chiết Khắc Hành, Triệu Nhan cũng có thể phán đoán ra lời đối phương đều là lời thật tình, điều này làm cho hắn cũng không kìm được có phần vui mừng, cũng không phải ai cũng là trời sinh tướng soái có tài, đều cần thiết có một quá trình học tập và tích lũy kinh nghiệm, Chiết Khắc Hành có thể hiểu rõ điểm này, thành tựu ngày sau tuyệt đối sẽ không thua kém bất kì kẻ nào, thậm chí Triệu Nhan đã nhìn thấy một vị tướng ngôi sao trong tương lai của Đại Tống đang dần dần tỏa sáng.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng vừa lòng gật gật đầu, sau đó nói với Chiếc Khắc Hành:
- Ngươi có thể coi trọng việc học tập ở Trường quân đội như thế, làm cho bổn vương cũng cực kỳ vui mừng, cảm giác mình lúc trước có ý tưởng sáng tạo Trường quân đội quả nhiên không sai, một khi đã như vậy, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi, đặc cách để ngươi vào Trường quân đội học tập, về thủ hạ của ngươi và Bổng Nhật quân, tạm thời giao cho trợ thủ của ngươi cùng mấy người Mã tướng quân giúp ngươi quản lý đi!