Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 197: Sợ hãi (1)



"Rống!"

Hất bay Nguyên Cảnh Đế xong, Linh long còn chưa hết phẫn nộ, dùng đầu đánh bay một vị võ giả cao phẩm bay đến. Khí cơ nổ tung ở giữa không trung, làm cả mặt hồ đều lắc lư chấn động.

Bọn thị vệ ra tay, hàng phục Linh long vô cớ phát cuồng.

"Đừng làm nó bị thương." Nguyên Cảnh Đế quát lên.

Rầm rầm oành oành.... Mặt hồ vọt lên hơn mười cột nước, chuẩn xác đánh trúng đám thị vị vệ đang cưỡi gió phi hành hoặc đạp trên mặt nước, bọn họ sớm bước vào Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh nên không bị thương tổn, chỉ là bị cột nước đánh cho thân hình chật vật, không thể tạo thành thế vây kín Linh long được.

Linh long am hiểu ngự thủy, ở trong hồ có vẻ rất hung ác điên cuồng.

Chỉ là ai cũng không dự đoán được, linh thú này ngẩng cao đầu lên, rít gào một tiếng, thế mà rời khỏi mặt hồ, phóng tới bên bờ.

Sao lại thế này? Linh long hình như đang bị kích. thích nào đó.... Nguyên Cảnh Đế ý thức được có điểm không thích hợp, trầm giọng nói: "Ngăn nó lại!"

Rắc rắc...

Thân thể cao lớn của Linh long chồm lên, cứng rắn đụng nát một cây tuyết tùng, long bách, nó như phát cuồng đánh thẳng về phía trước, móc vuốt sắc bén dễ dàng phá nát vật cản trên đường đi.

Nó muốn đi đâu?

"Phụ hoàng...."

"Bệ hạ."

Thái tử cùng Ngụy Uyên phi chạy tới.

Nguyên Cảnh Đế khoát tay, ý bảo mình không có vấn đề gì.

"Phụ hoàng, Linh long làm sao vậy?" Thái tử có chút kinh hoảng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao thấy Linh long làm ra hành động tương tự.

Nó đáng ra phải tỏ vẻ dịu ngoan, đối xử thân thiện với các huynh đệ tỷ muội hoàng thất.

"Nó đang muốn trốn chạy!" Nguyên Cảnh Đế bình tĩnh đáp, giọng điệu trả lời lại chắc chắn.

Linh long đang muốn trốn chạy? Vì sao phụ hoàng dùng từ chạy trốn, nó đang sợ cái gì sao?

Nhưng mà, địa phương nào có thể an toàn hơn hoàng thành?

Thái tử điện hạ hoang mang khó hiểu, Nguyên Cảnh Đế không cho hắn cơ hội để hỏi, dặn dò thị vệ chuẩn bị ngựa tốt, đuổi theo phương hướng Linh long chạy trốn.

Linh long là tượng trưng của hoàng thất, một con linh thú ăn tử khí tu hành, tuyệt đối không thể để mất.

Nguyên Cảnh Đế bám theo dấu vết móng vuốt, đám thị vệ e sợ hắn gặp chuyện không may, theo sát ở hai sườn.

Không bao lâu sau, Nguyên Cảnh Đế thấy được Linh long ở trên một tòa tháp, nó đang dùng móng vuốt sắc bén cứng rắn cắm sâu vào thân tháp, một đường leo lên cao.

Cơ cổ nó bành trướng, phát ra tiếng rít gào chấn động thê lương, muốn dọa lui đám cao thủ cung đình muốn gây cản trở, đồng thời quật cái đuôi công kích.

Hai bên lâm vào cục diện bế tắc, Linh long có vảy giáp cứng rắn, đao kiếm không xuyên qua, lúc nó điên cuồng sẽ thể hiện ra sức chiến đấu không thể khinh thường. Bọn thị vệ lại lo lắng làm tổn thương nó, bàn tay trần khó có thể khống chế, chỉ đành vừa quấn lấy kéo dài thời gian, vừa chờ đợi đồng nghiệp mang tới pháp khí có thể trói buộc Linh long.

Phành phành phành.... Cái tháp bị đuôi rồng quật tới mà không ngừng rạn nứt, rốt cuộc sụp xuống.

Hơn mười thị vệ ùa lên.

Nhìn thấy một màn này, Nguyên Cảnh Đế nhẹ nhàng thở ra, vừa định lên tiếng nhắc nhở, đừng để linh thú hoàng thất bị thương,

Thì đã thấy Linh long phấn khởi phản kháng, ném đi thị vệ trên người, phóng tới một phương hướng, tựa như có mục tiêu rõ ràng.

Nhìn theo phương hướng kia, đồng tử Nguyên Cảnh Đế kịch liệt co rút lại.

Hắn thấy được Lâm An công chúa mặc một thân quần áo đỏ rực, cũng là đứa con mà hắn sủng ái nhất.

Mà giờ phút này bên cạnh Lâm An chỉ có hai cung nữ, một gã Đồng la mặc trang phục Đả Canh Nhân.

"Bảo vệ Lâm An!" Nguyên Cảnh Đế hô to.

.....

Con Linh long này cũng coi là tính cách ngoan hiền?

Hứa Thất An không nghĩ tới sẽ gặp chuyện như thế, hắn và nhị công chúa vừa đi vừa nói chuyện, bằng vào tích lũy đời trước cùng kỹ năng nói chuyện khéo léo, Hứa Thất An dùng phong cách hài hước thú vị liên tục chọc cười nhị công chúa, tăng tiến tình cảm đôi bên.

Hắn định mang nàng đến chỗ Linh long, cùng nàng chơi vui vẻ một phen, sau đó mình liền trở về phá án.

Kết quả lại thành thế này....

Hứa Thất An vừa định nói "Công chúa, nơi đây rất nguy hiểm, ty chức hộ tống ngươi trở về", Linh long liền ăn ý lao tới đây.

Con linh thú này rất cường đại, thực lực tuyệt đối không thua kém vũ phu lục phẩm, Hứa Thất An theo bản năng muốn chạy trốn, quay đầu nhìn nhị công chúa, phát hiện nha đầu này đã bị dọa tới mức choáng váng.

Khuôn mặt trứng ngỗng trắng bệch, ánh mắt cứng lại, đã mất đi năng lực tự suy nghĩ.

Hứa Thất An quét mắt nhìn một vòng, thấy các cao thủ cung đình đang lao tới, thấy Nguyên Cảnh Đế thúc ngựa chạy như điên đuổi tới, thấy cặp mắt đen giống hình cúc áo của Linh long như phát ra tia sáng kỳ dị chói mắt.

Cảm giác này tựa như đứa nhỏ sợ hãi gặp được tộc trưởng, mừng rỡ như điên bổ nhào vào trong lòng cha.

Hả?

Chẳng lẽ con hàng này cảm ứng được mình đến, nên cố ý lao ra tìm mình?

Trong nháy mắt, Hứa Thất An đọc hiểu ánh mắt Linh long, nó là linh thú có trí tuệ.

Trừ vui sướng, trong mắt Linh long còn lưu lại sợ hãi, thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều.

Thời gian thoáng trôi qua, Linh long sắp ập đến.

Hứa Thất An lúc này đã có phán đoán, hắn không chút do dự tiến lên phía trước một bước, chắn ở trước mặt Lâm An công chúa, để nàng thấy một cái bóng lưng cao ngất.

Hứa Thất An một tay cầm chuôi đao, hai đầu gối hơi hạ xuống, đè xuống tất cả cảm xúc, sau giây phút tụ lực ngắn ngủi, ngón cái nhẹ nhàng bắn ra.

Xoẹt..... m thanh thanh thúy của kiếm ra khỏi vỏ vang lên, một tia sáng nhỏ màu vàng nhạt hiện lên, chém ra một vết đao thật sâu dài ba trượng, rộng chừng hai ngón tay ở chỗ trước người một trượng.

Một màn làm người ta khiếp sợ đã xảy ra, Linh long đang điên cuồng mạnh mẽ dừng lại thân hình, bốn móng xòe ra, móng chân kéo lê trên mặt đất từng cái khe rãnh, thế mà thật sự ngừng lại trước mũi kiếm.

Thế mà không dám vượt qua Lôi Trì một bước?

Một màn này khắc thật sâu vào trong lòng Lâm An công chúa, cũng rơi vào trong mắt của Nguyên Cảnh Đế cùng Ngụy Uyên và Thái tử.

"Ngang...."

Linh long nằm úp ở trên đất, hơi có chút lo âu kêu một tiếng.

Hứa Thất An dễ dàng đọc hiểu cảm xúc của nó, Linh long bảo hắn chạy trốn, chuẩn xác mà nói là cùng nhau chạy trốn.

Nó rất nôn nóng, rất sợ hãi, tựa như bị cái gì uy hiếp.... Nhưng ở trước mặt mình, nó bình tĩnh, yên ổn hơn rất nhiều.... Nhưng sợ hãi vẫn không yếu bớt.... Nó muốn mình mang theo nó cùng nhau chạy đi, hoặc là nó mang theo mình cùng chạy.... Trong lòng Hứa Thất An dần suy đoán.

"Đừng sợ, có ta ở đây." Hứa Thất An nói.

Nhị công chúa nghĩ những lời này là Hứa Thất An nói với mình, trong lòng lập tức cảm giác tràn ngập an toàn.

Nghe được lời nói của Hứa Thất An, quả nhiên Linh long không còn lo âu, nó kêu lên một tiếng đáp lại. "Rống!"

Hất bay Nguyên Cảnh Đế xong, Linh long còn chưa hết phẫn nộ, dùng đầu đánh bay một vị võ giả cao phẩm bay đến. Khí cơ nổ tung ở giữa không trung, làm cả mặt hồ đều lắc lư chấn động.

Bọn thị vệ ra tay, hàng phục Linh long vô cớ phát cuồng.

"Đừng làm nó bị thương." Nguyên Cảnh Đế quát lên.

Rầm rầm oành oành.... Mặt hồ vọt lên hơn mười cột nước, chuẩn xác đánh trúng đám thị vị vệ đang cưỡi gió phi hành hoặc đạp trên mặt nước, bọn họ sớm bước vào Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh nên không bị thương tổn, chỉ là bị cột nước đánh cho thân hình chật vật, không thể tạo thành thế vây kín Linh long được.

Linh long am hiểu ngự thủy, ở trong hồ có vẻ rất hung ác điên cuồng.

Chỉ là ai cũng không dự đoán được, linh thú này ngẩng cao đầu lên, rít gào một tiếng, thế mà rời khỏi mặt hồ, phóng tới bên bờ.

Sao lại thế này? Linh long hình như đang bị kích. thích nào đó.... Nguyên Cảnh Đế ý thức được có điểm không thích hợp, trầm giọng nói: "Ngăn nó lại!"

Rắc rắc...

Thân thể cao lớn của Linh long chồm lên, cứng rắn đụng nát một cây tuyết tùng, long bách, nó như phát cuồng đánh thẳng về phía trước, móc vuốt sắc bén dễ dàng phá nát vật cản trên đường đi.

Nó muốn đi đâu?

"Phụ hoàng...."

"Bệ hạ."

Thái tử cùng Ngụy Uyên phi chạy tới.

Nguyên Cảnh Đế khoát tay, ý bảo mình không có vấn đề gì.

"Phụ hoàng, Linh long làm sao vậy?" Thái tử có chút kinh hoảng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao thấy Linh long làm ra hành động tương tự.

Nó đáng ra phải tỏ vẻ dịu ngoan, đối xử thân thiện với các huynh đệ tỷ muội hoàng thất.

"Nó đang muốn trốn chạy!" Nguyên Cảnh Đế bình tĩnh đáp, giọng điệu trả lời lại chắc chắn.

Linh long đang muốn trốn chạy? Vì sao phụ hoàng dùng từ chạy trốn, nó đang sợ cái gì sao?

Nhưng mà, địa phương nào có thể an toàn hơn hoàng thành?

Thái tử điện hạ hoang mang khó hiểu, Nguyên Cảnh Đế không cho hắn cơ hội để hỏi, dặn dò thị vệ chuẩn bị ngựa tốt, đuổi theo phương hướng Linh long chạy trốn.

Linh long là tượng trưng của hoàng thất, một con linh thú ăn tử khí tu hành, tuyệt đối không thể để mất.

Nguyên Cảnh Đế bám theo dấu vết móng vuốt, đám thị vệ e sợ hắn gặp chuyện không may, theo sát ở hai sườn.

Không bao lâu sau, Nguyên Cảnh Đế thấy được Linh long ở trên một tòa tháp, nó đang dùng móng vuốt sắc bén cứng rắn cắm sâu vào thân tháp, một đường leo lên cao.

Cơ cổ nó bành trướng, phát ra tiếng rít gào chấn động thê lương, muốn dọa lui đám cao thủ cung đình muốn gây cản trở, đồng thời quật cái đuôi công kích.

Hai bên lâm vào cục diện bế tắc, Linh long có vảy giáp cứng rắn, đao kiếm không xuyên qua, lúc nó điên cuồng sẽ thể hiện ra sức chiến đấu không thể khinh thường. Bọn thị vệ lại lo lắng làm tổn thương nó, bàn tay trần khó có thể khống chế, chỉ đành vừa quấn lấy kéo dài thời gian, vừa chờ đợi đồng nghiệp mang tới pháp khí có thể trói buộc Linh long.

Phành phành phành.... Cái tháp bị đuôi rồng quật tới mà không ngừng rạn nứt, rốt cuộc sụp xuống.

Hơn mười thị vệ ùa lên.

Nhìn thấy một màn này, Nguyên Cảnh Đế nhẹ nhàng thở ra, vừa định lên tiếng nhắc nhở, đừng để linh thú hoàng thất bị thương,

Thì đã thấy Linh long phấn khởi phản kháng, ném đi thị vệ trên người, phóng tới một phương hướng, tựa như có mục tiêu rõ ràng.

Nhìn theo phương hướng kia, đồng tử Nguyên Cảnh Đế kịch liệt co rút lại.

Hắn thấy được Lâm An công chúa mặc một thân quần áo đỏ rực, cũng là đứa con mà hắn sủng ái nhất.

Mà giờ phút này bên cạnh Lâm An chỉ có hai cung nữ, một gã Đồng la mặc trang phục Đả Canh Nhân.

"Bảo vệ Lâm An!" Nguyên Cảnh Đế hô to.

.....

Con Linh long này cũng coi là tính cách ngoan hiền?

Hứa Thất An không nghĩ tới sẽ gặp chuyện như thế, hắn và nhị công chúa vừa đi vừa nói chuyện, bằng vào tích lũy đời trước cùng kỹ năng nói chuyện khéo léo, Hứa Thất An dùng phong cách hài hước thú vị liên tục chọc cười nhị công chúa, tăng tiến tình cảm đôi bên.

Hắn định mang nàng đến chỗ Linh long, cùng nàng chơi vui vẻ một phen, sau đó mình liền trở về phá án.

Kết quả lại thành thế này....

Hứa Thất An vừa định nói "Công chúa, nơi đây rất nguy hiểm, ty chức hộ tống ngươi trở về", Linh long liền ăn ý lao tới đây.

Con linh thú này rất cường đại, thực lực tuyệt đối không thua kém vũ phu lục phẩm, Hứa Thất An theo bản năng muốn chạy trốn, quay đầu nhìn nhị công chúa, phát hiện nha đầu này đã bị dọa tới mức choáng váng.

Khuôn mặt trứng ngỗng trắng bệch, ánh mắt cứng lại, đã mất đi năng lực tự suy nghĩ.

Hứa Thất An quét mắt nhìn một vòng, thấy các cao thủ cung đình đang lao tới, thấy Nguyên Cảnh Đế thúc ngựa chạy như điên đuổi tới, thấy cặp mắt đen giống hình cúc áo của Linh long như phát ra tia sáng kỳ dị chói mắt.

Cảm giác này tựa như đứa nhỏ sợ hãi gặp được tộc trưởng, mừng rỡ như điên bổ nhào vào trong lòng cha.

Hả?

Chẳng lẽ con hàng này cảm ứng được mình đến, nên cố ý lao ra tìm mình?

Trong nháy mắt, Hứa Thất An đọc hiểu ánh mắt Linh long, nó là linh thú có trí tuệ.

Trừ vui sướng, trong mắt Linh long còn lưu lại sợ hãi, thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều.

Thời gian thoáng trôi qua, Linh long sắp ập đến.

Hứa Thất An lúc này đã có phán đoán, hắn không chút do dự tiến lên phía trước một bước, chắn ở trước mặt Lâm An công chúa, để nàng thấy một cái bóng lưng cao ngất.

Hứa Thất An một tay cầm chuôi đao, hai đầu gối hơi hạ xuống, đè xuống tất cả cảm xúc, sau giây phút tụ lực ngắn ngủi, ngón cái nhẹ nhàng bắn ra.

Xoẹt..... m thanh thanh thúy của kiếm ra khỏi vỏ vang lên, một tia sáng nhỏ màu vàng nhạt hiện lên, chém ra một vết đao thật sâu dài ba trượng, rộng chừng hai ngón tay ở chỗ trước người một trượng.

Một màn làm người ta khiếp sợ đã xảy ra, Linh long đang điên cuồng mạnh mẽ dừng lại thân hình, bốn móng xòe ra, móng chân kéo lê trên mặt đất từng cái khe rãnh, thế mà thật sự ngừng lại trước mũi kiếm.

Thế mà không dám vượt qua Lôi Trì một bước?

Một màn này khắc thật sâu vào trong lòng Lâm An công chúa, cũng rơi vào trong mắt của Nguyên Cảnh Đế cùng Ngụy Uyên và Thái tử.

"Ngang...."

Linh long nằm úp ở trên đất, hơi có chút lo âu kêu một tiếng.

Hứa Thất An dễ dàng đọc hiểu cảm xúc của nó, Linh long bảo hắn chạy trốn, chuẩn xác mà nói là cùng nhau chạy trốn.

Nó rất nôn nóng, rất sợ hãi, tựa như bị cái gì uy hiếp.... Nhưng ở trước mặt mình, nó bình tĩnh, yên ổn hơn rất nhiều.... Nhưng sợ hãi vẫn không yếu bớt.... Nó muốn mình mang theo nó cùng nhau chạy đi, hoặc là nó mang theo mình cùng chạy.... Trong lòng Hứa Thất An dần suy đoán.

"Đừng sợ, có ta ở đây." Hứa Thất An nói.

Nhị công chúa nghĩ những lời này là Hứa Thất An nói với mình, trong lòng lập tức cảm giác tràn ngập an toàn.

Nghe được lời nói của Hứa Thất An, quả nhiên Linh long không còn lo âu, nó kêu lên một tiếng đáp lại.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv