Nàng tức giận hỏi: "Vì sao ngươi không nói với ta? Phụ hoàng sủng ái ta nhất, ta giúp ngươi cầu tình, chẳng phải càng ổn thỏa hơn Hoài Khánh sao?"
Nói xong, nàng thấy trên mặt Hứa Thất An xuất hiện dao động cảm xúc kịch liệt, giống như cảm động, lại giống như khiếp sợ.
Tiếp theo, liền nghe thấy tiểu Đồng la này run run nói: "Điện hạ.... Thế mà nguyện ý vì một Đồng la vừa quen biết mà cầu tình với bệ hạ?!"
Thì ra hắn cảm thấy mình có thể sẽ không hỗ trợ, cho nên bám lấy cọng cỏ cứu mạng Hoài Khánh đưa ra.... Lâm An công chúa vừa bực mình vừa buồn cười, thật ra vừa rồi chỉ là một câu nói khi tức giận, nhưng nói tới mức này, nàng có chút đâm lao phải theo lao, vuốt cằm nói:
"Tự nhiên! Bản cung sẽ không bạc đãi người một nhà."
Hứa Thất An chăm chú nhìn nàng hồi lâu, ôm quyền, gằn từng tiếng, trầm giọng nói: "Điện hạ, ty chức hiện tại thầm muốn mua một mảnh đất."
Lâm An không hiểu gì cả, ngạc nhiên hỏi: "Mua đất?"
Hứa Thất An trịnh trọng nói: "Tên của nó là trung thành mãi mãi!"
Lâm An công chúa ngây ngẩn cả người, thoáng có chút cảm động, đây là thứ nàng chưa từng nghe qua.
Lập tức, cảm giác chán ghét Hứa Thất An tiêu tán không còn, nếu trước đó là muốn tranh món đồ chơi với Hoài Khánh, hiện tại là thật tâm cảm thấy có một cấp dưới như vậy thì rất không tệ.
Nhưng nhớ tới tiểu Đồng la này vừa rồi còn làm mình tức giận phát khóc, nàng hừ một tiếng, dùng giọng mềm nhũn mắng một tiếng: "Cẩu nô tài!"
.... Thành công!
Hứa Thất An như trút được gánh nặng trong lòng.
Gặp được loại tình huống hai chọn một này, vĩnh viễn không được nghĩ cách giải quyết vấn đề, mà là phải tự hỏi làm thế nào để giải quyết người tạo ra vấn đề.
Yếu tố then chốt là: tách riêng các nàng ra, đánh tan từng người một.
Trưởng công chúa có tính cách cường thế bá đạo, hơn nữa thông minh, cho nên ở trường hợp công khai cần hướng về nàng, nể mặt nàng.
Nhị công chúa tính tùy hứng, dễ tức giận, thích khiêu khích gây chuyện. Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một công chúa bị làm hư, dễ dỗi nhưng cũng dễ dỗ.
Chỉ cần ngươi có cái lưỡi đủ trơn tru mềm mại, là có thể làm nàng chuyển giận thành vui, là loại nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Căn cứ vào sự khác nhau trong tính cách của hai vị công chúa, Hứa Thất An thân trong biển lửa nhanh chóng nghĩ ra một kế sách ứng đối có thể nói là hoàn mỹ.
Chẳng những hóa nguy thành an, còn làm nhị công chúa đáp ứng giúp hắn cầu tình hoàng đế, tương đương với mua về một phần bảo hiểm.
Còn là không tốn một đồng.
Hứa Thất An ở trước mặt nhị công chúa, thật cẩn thận thu ngọc bội vào trong lòng, giống như nó không phải ngọc bội, mà là bảo vật quý giá.
Ánh mắt Nhị công chúa lập tức mềm mại hơn rất nhiều.
"Không còn chuyện gì thì ty chức xin cáo lui trước." Hứa Thất An định đánh bài chuồn.
"Gấp cái gì!" Lâm An công chúa giận dữ liếc mắt lườm hắn một cái, "Ngươi là cấp dưới của bản cung, bản cung còn đang muốn sai bảo ngươi đây."
Nàng đào góc tường của Hoài Khánh, đương nhiên muốn để cho các huynh đệ tỷ muội khác đều nhìn thấy, như vậy mới có mặt mũi, mới có thể làm Hoài Khánh thật sự mất mặt.
"Điện hạ xin hãy dặn dò." Hứa Thất An bất đắc dĩ nói.
Nhị công chúa không có nỗi lo gì phát hiện mình không có gì cần sai bảo hắn, thế là nghiêng đầu nói: "Ừm, hôm nay thời tiết không tệ, lại không có đồ đáng ghét Hoài Khánh kia, bản cung muốn đi tìm Linh long chơi đùa. Ngươi theo bản cung, bản cung không mang thị vệ."
....
Nguyên Cảnh Đế đứng ở biên giới đài cao, nhìn kỹ Linh long ghé vào bên bờ, đối diện với cặp mắt linh động nhìn giống cúc áo đen kịt.
"Sao ngươi lại như vậy? Lâm An từ nhỏ đã chơi đùa cùng ngươi, vì sao ngày hôm trước ngươi vô duyên vô cớ hất nàng xuống nước." Nguyên Cảnh Đế răn dạy Linh long.
Thượng cổ dị thú như Linh long, ăn tử khí mà sống, không cùng loại với Yêu tộc, nếu không tìm được một "đồng loại", thì cũng phải là cổ thần thượng cổ dị thú.
Linh long có số lượng cực ít, tuổi thọ cao, từ trước đến nay đều tồn tại nhờ hoàng thất nuôi nấng.
Mặc kệ là Đại Phụng hay tiền triều, trong cung đều nuôi loại dị thú này.
"Đế..."
Linh long lười biếng phát ra tiếng phì phì trong mũi, vô tình ghé vào bên bờ, tỏ vẻ lạnh nhạt với câu hỏi của Nguyên Cảnh Đế.
Ánh mắt như cúc áo đen nhìn Nguyên Cảnh Đế.
Ngươi rốt cục có cưỡi không?
Thái tử bên cạnh quan sát Linh long, hắn nhớ rõ lúc ấy Linh long cũng nằm úp sấp ở bên bờ như vậy, nhưng hình như so với hiện tại càng thêm cung kính, càng thêm nơm nớp lo sợ...
Lúc ấy cách khá xa, không thể thấy rõ vẻ mặt và thần thái của Linh long, chỉ có ấn tượng đại khái, bởi vậy Thái tử cũng không dám khẳng định.
Linh long là tọa kỵ của các đời Hoàng đế trong nước, tương truyền thời đại viễn cổ, Yêu tộc cùng Nhân tộc không phân biệt rõ ràng như hiện tại, là một loại trạng thái tương đối hỗn hợp.
Bởi vậy thường xuyên sẽ có nhân tộc bị Yêu tộc ăn thịt, hoặc là Yêu tộc bị Nhân tộc săn bắn.
Nhân loại không giỏi kỹ năng bơi, bó tay với yêu nghiệt giữa sông. Duy nhất Nhân Hoàng có thể dễ dàng vào nước đánh nhau với Yêu tộc.
Đó là nhờ dựa vào dị thú Linh long lưỡng cư ở cả trên đất liền lẫn dưới nước.
Đến ngày nay, Hoàng đế Đại Phụng đương nhiên không cần vào nước đánh nhau với Yêu tộc, tọa kỵ trong nước liền trở thành vật nuôi làm cảnh.
Từ khi tu đạo, Nguyên Cảnh Đế đã rất nhiều năm không tới gặp Linh long, không khỏi nhớ tới thời điểm mình đăng cơ, cưỡi lên Linh long dạo chơi Kinh hà ngắm phong cảnh.
"Trẫm đã nhiều năm không gặp ngươi, chắc ngươi cũng rất cô đơn đúng không." Nguyên Cảnh Đế cảm khái một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên bộ giáp lưng Linh long, hai tay cầm góc.
Linh long vui vẻ thét dài một tiếng, tứ chi chuyển động, thân hình nhẹ nhàng vặn vẹo, mang theo Nguyên Cảnh Đế du ngoạn trong hồ.
.... Thực hâm mộ! Thái tử nhìn một màn này, tưởng tượng mình tương lai cũng có một ngày cưỡi Linh long, các hoàng tử hoàng nữ đứng bên bờ, tha thiết nhìn theo.
Đúng lúc này, Linh long vui vẻ bơi qua bơi lại trong hồ bỗng nhiên rít gào một tiếng, tựa như bị kí,ch thích nào đó, nó ngẩng cao cái đầu, vừa phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, vừa lúc lắc toàn thân, quăng Nguyên Cảnh Đế bay xuống.
Trong nháy mắt Linh long đánh rớt Nguyên Cảnh Đế xuống, vài vị cường giả hồ bên hồ liền làm ra phản ứng, bắn đi như mũi tên nhọn, lòng bàn chân đạp trên mặt nước tạo thành từng tiếng nổ mạnh.
Nguyên Cảnh Đế ổn định thân hình ở giữa không trung, mũi chân điểm nhẹ mặt nước, như một sợi lông phiêu đãng theo gió tới bên bờ.
Hắn tuy bởi vì hoàng thất mà sớm sinh con nối dõi, đoạn tuyệt võ đạo, nhưng mấy năm nay theo quốc sư tu đạo, có chút thành tựu với hệ thống đạo môn, nếu không tóc bạc đã không thể chuyển thành màu đen.
Nguyên Cảnh Đế vừa phẫn nộ lại vừa kinh ngạc, không nghĩ tới Linh long lại đối xử với mình như thế. Nàng tức giận hỏi: "Vì sao ngươi không nói với ta? Phụ hoàng sủng ái ta nhất, ta giúp ngươi cầu tình, chẳng phải càng ổn thỏa hơn Hoài Khánh sao?"
Nói xong, nàng thấy trên mặt Hứa Thất An xuất hiện dao động cảm xúc kịch liệt, giống như cảm động, lại giống như khiếp sợ.
Tiếp theo, liền nghe thấy tiểu Đồng la này run run nói: "Điện hạ.... Thế mà nguyện ý vì một Đồng la vừa quen biết mà cầu tình với bệ hạ?!"
Thì ra hắn cảm thấy mình có thể sẽ không hỗ trợ, cho nên bám lấy cọng cỏ cứu mạng Hoài Khánh đưa ra.... Lâm An công chúa vừa bực mình vừa buồn cười, thật ra vừa rồi chỉ là một câu nói khi tức giận, nhưng nói tới mức này, nàng có chút đâm lao phải theo lao, vuốt cằm nói:
"Tự nhiên! Bản cung sẽ không bạc đãi người một nhà."
Hứa Thất An chăm chú nhìn nàng hồi lâu, ôm quyền, gằn từng tiếng, trầm giọng nói: "Điện hạ, ty chức hiện tại thầm muốn mua một mảnh đất."
Lâm An không hiểu gì cả, ngạc nhiên hỏi: "Mua đất?"
Hứa Thất An trịnh trọng nói: "Tên của nó là trung thành mãi mãi!"
Lâm An công chúa ngây ngẩn cả người, thoáng có chút cảm động, đây là thứ nàng chưa từng nghe qua.
Lập tức, cảm giác chán ghét Hứa Thất An tiêu tán không còn, nếu trước đó là muốn tranh món đồ chơi với Hoài Khánh, hiện tại là thật tâm cảm thấy có một cấp dưới như vậy thì rất không tệ.
Nhưng nhớ tới tiểu Đồng la này vừa rồi còn làm mình tức giận phát khóc, nàng hừ một tiếng, dùng giọng mềm nhũn mắng một tiếng: "Cẩu nô tài!"
.... Thành công!
Hứa Thất An như trút được gánh nặng trong lòng.
Gặp được loại tình huống hai chọn một này, vĩnh viễn không được nghĩ cách giải quyết vấn đề, mà là phải tự hỏi làm thế nào để giải quyết người tạo ra vấn đề.
Yếu tố then chốt là: tách riêng các nàng ra, đánh tan từng người một.
Trưởng công chúa có tính cách cường thế bá đạo, hơn nữa thông minh, cho nên ở trường hợp công khai cần hướng về nàng, nể mặt nàng.
Nhị công chúa tính tùy hứng, dễ tức giận, thích khiêu khích gây chuyện. Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một công chúa bị làm hư, dễ dỗi nhưng cũng dễ dỗ.
Chỉ cần ngươi có cái lưỡi đủ trơn tru mềm mại, là có thể làm nàng chuyển giận thành vui, là loại nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Căn cứ vào sự khác nhau trong tính cách của hai vị công chúa, Hứa Thất An thân trong biển lửa nhanh chóng nghĩ ra một kế sách ứng đối có thể nói là hoàn mỹ.
Chẳng những hóa nguy thành an, còn làm nhị công chúa đáp ứng giúp hắn cầu tình hoàng đế, tương đương với mua về một phần bảo hiểm.
Còn là không tốn một đồng.
Hứa Thất An ở trước mặt nhị công chúa, thật cẩn thận thu ngọc bội vào trong lòng, giống như nó không phải ngọc bội, mà là bảo vật quý giá.
Ánh mắt Nhị công chúa lập tức mềm mại hơn rất nhiều.
"Không còn chuyện gì thì ty chức xin cáo lui trước." Hứa Thất An định đánh bài chuồn.
"Gấp cái gì!" Lâm An công chúa giận dữ liếc mắt lườm hắn một cái, "Ngươi là cấp dưới của bản cung, bản cung còn đang muốn sai bảo ngươi đây."
Nàng đào góc tường của Hoài Khánh, đương nhiên muốn để cho các huynh đệ tỷ muội khác đều nhìn thấy, như vậy mới có mặt mũi, mới có thể làm Hoài Khánh thật sự mất mặt.
"Điện hạ xin hãy dặn dò." Hứa Thất An bất đắc dĩ nói.
Nhị công chúa không có nỗi lo gì phát hiện mình không có gì cần sai bảo hắn, thế là nghiêng đầu nói: "Ừm, hôm nay thời tiết không tệ, lại không có đồ đáng ghét Hoài Khánh kia, bản cung muốn đi tìm Linh long chơi đùa. Ngươi theo bản cung, bản cung không mang thị vệ."
....
Nguyên Cảnh Đế đứng ở biên giới đài cao, nhìn kỹ Linh long ghé vào bên bờ, đối diện với cặp mắt linh động nhìn giống cúc áo đen kịt.
"Sao ngươi lại như vậy? Lâm An từ nhỏ đã chơi đùa cùng ngươi, vì sao ngày hôm trước ngươi vô duyên vô cớ hất nàng xuống nước." Nguyên Cảnh Đế răn dạy Linh long.
Thượng cổ dị thú như Linh long, ăn tử khí mà sống, không cùng loại với Yêu tộc, nếu không tìm được một "đồng loại", thì cũng phải là cổ thần thượng cổ dị thú.
Linh long có số lượng cực ít, tuổi thọ cao, từ trước đến nay đều tồn tại nhờ hoàng thất nuôi nấng.
Mặc kệ là Đại Phụng hay tiền triều, trong cung đều nuôi loại dị thú này.
"Đế..."
Linh long lười biếng phát ra tiếng phì phì trong mũi, vô tình ghé vào bên bờ, tỏ vẻ lạnh nhạt với câu hỏi của Nguyên Cảnh Đế.
Ánh mắt như cúc áo đen nhìn Nguyên Cảnh Đế.
Ngươi rốt cục có cưỡi không?
Thái tử bên cạnh quan sát Linh long, hắn nhớ rõ lúc ấy Linh long cũng nằm úp sấp ở bên bờ như vậy, nhưng hình như so với hiện tại càng thêm cung kính, càng thêm nơm nớp lo sợ...
Lúc ấy cách khá xa, không thể thấy rõ vẻ mặt và thần thái của Linh long, chỉ có ấn tượng đại khái, bởi vậy Thái tử cũng không dám khẳng định.
Linh long là tọa kỵ của các đời Hoàng đế trong nước, tương truyền thời đại viễn cổ, Yêu tộc cùng Nhân tộc không phân biệt rõ ràng như hiện tại, là một loại trạng thái tương đối hỗn hợp.
Bởi vậy thường xuyên sẽ có nhân tộc bị Yêu tộc ăn thịt, hoặc là Yêu tộc bị Nhân tộc săn bắn.
Nhân loại không giỏi kỹ năng bơi, bó tay với yêu nghiệt giữa sông. Duy nhất Nhân Hoàng có thể dễ dàng vào nước đánh nhau với Yêu tộc.
Đó là nhờ dựa vào dị thú Linh long lưỡng cư ở cả trên đất liền lẫn dưới nước.
Đến ngày nay, Hoàng đế Đại Phụng đương nhiên không cần vào nước đánh nhau với Yêu tộc, tọa kỵ trong nước liền trở thành vật nuôi làm cảnh.
Từ khi tu đạo, Nguyên Cảnh Đế đã rất nhiều năm không tới gặp Linh long, không khỏi nhớ tới thời điểm mình đăng cơ, cưỡi lên Linh long dạo chơi Kinh hà ngắm phong cảnh.
"Trẫm đã nhiều năm không gặp ngươi, chắc ngươi cũng rất cô đơn đúng không." Nguyên Cảnh Đế cảm khái một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên bộ giáp lưng Linh long, hai tay cầm góc.
Linh long vui vẻ thét dài một tiếng, tứ chi chuyển động, thân hình nhẹ nhàng vặn vẹo, mang theo Nguyên Cảnh Đế du ngoạn trong hồ.
.... Thực hâm mộ! Thái tử nhìn một màn này, tưởng tượng mình tương lai cũng có một ngày cưỡi Linh long, các hoàng tử hoàng nữ đứng bên bờ, tha thiết nhìn theo.
Đúng lúc này, Linh long vui vẻ bơi qua bơi lại trong hồ bỗng nhiên rít gào một tiếng, tựa như bị kí,ch thích nào đó, nó ngẩng cao cái đầu, vừa phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, vừa lúc lắc toàn thân, quăng Nguyên Cảnh Đế bay xuống.
Trong nháy mắt Linh long đánh rớt Nguyên Cảnh Đế xuống, vài vị cường giả hồ bên hồ liền làm ra phản ứng, bắn đi như mũi tên nhọn, lòng bàn chân đạp trên mặt nước tạo thành từng tiếng nổ mạnh.
Nguyên Cảnh Đế ổn định thân hình ở giữa không trung, mũi chân điểm nhẹ mặt nước, như một sợi lông phiêu đãng theo gió tới bên bờ.
Hắn tuy bởi vì hoàng thất mà sớm sinh con nối dõi, đoạn tuyệt võ đạo, nhưng mấy năm nay theo quốc sư tu đạo, có chút thành tựu với hệ thống đạo môn, nếu không tóc bạc đã không thể chuyển thành màu đen.
Nguyên Cảnh Đế vừa phẫn nộ lại vừa kinh ngạc, không nghĩ tới Linh long lại đối xử với mình như thế.