Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn song hoàng*, liền như rót nước vào dầu đang sôi, lại giống như trong lửa lớn đổ vào cục băng.
(*): là một loại hình nghệ thuật dân gian, là một loại hình nghệ thuật dân gian có nguồn gốc từ Bắc Kinh, một diễn viên phía trước biểu diễn các động tác, một người ẩn sau có thể nói chuyện hoặc hát.
Khung cảnh lập tức yên tĩnh, không khí lâm vào cứng ngắc, nhưng cảm xúc trong lòng lại sôi trào.
Thiên Địa hội bên này.
Đến rồi đến rồi, thánh tử và Dương Thiên Huyễn ủ mưu đã lâu, quả nhiên không làm ta thất vọng, nhưng đổ thêm dầu vào lửa như vậy thật sự ổn không, Hứa Ninh Yến là nhất phẩm vũ phu, không sợ hắn tính sổ sau này? Tinh thần Sở Nguyên Chẩn rung lên, cơ lưng căng thẳng, thế mà có loại cảm giác kích động ở kỳ thi mùa xuân năm đó.
Không phải Sở trạng nguyên nhiều chuyện, thật sự là nữ nhân bàn kia mỗi người đều là thiên chi kiêu tử, thân phận không tầm thường.
Xem các nàng lục đục với nhau, tranh đấu gay gắt, trình độ đặc sắc giống như vây xem nhất phẩm cao thủ chiến đấu.
Mặt khác, bản thân Hứa Ninh Yến chính là tên xấu xa, thành viên Thiên Địa hội vốn mỗi người đều là nhân sĩ hiệp nghĩa chính trực nghiêm túc, kết quả bị hắn hoặc sáng hoặc tối dẫn đường, mỗi người đều có chuyện xấu hổ nghĩ lại mà kinh.
Bây giờ nhìn hắn rơi vào tình huống xấu, Sở Nguyên Chẩn vui vẻ hóng hớt.
Hằng Viễn đại sư cau mày, cảm thấy lo lắng cho cảnh ngộ lúc này của Hứa đại nhân.
Hứa đại nhân có cái gì sai đâu, Hứa đại nhân chỉ là trẻ tuổi phong lưu, sai là Dương Thiên Huyễn cùng Lý Linh Tố.
A Tô La hiển nhiên chưa từng thấy “kịch tình” thú vị như thế, vừa bừng bừng hứng thú xem, vừa cảm thấy có đôi khi xuất gia cũng có lợi, ít nhất không nhiều phiền toái như vậy.
Vì một chữ “Sắc”, khiến bản thân quẫn bách như thế, thật sự khó có thể lý giải.
Sắc, sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ tung cú đấm của hắn.
Kim Liên đạo trưởng “sụp soạp” uống ngụm rượu nhỏ, mặt mang nụ cười mỉm, dương dương tự đắc.
Thân là tâm phúc Miêu Hữu Phương cúi đầu dùng bữa, làm bộ mình và Mạc Tang là đồng tộc.
Loại thời điểm này, chỉ sợ bị Hứa Ngân la kéo ra chắn đao, ai đỡ người đó chết.
Hai người này ý định muốn làm khó Ninh Yến... Cơ Bạch Tình nhíu mày, nhìn ra Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn đang ức hiếp con mình, nhất thời có chút mất hứng.
Đại ca đây là tự tạo nghiệt không thể sống... Hứa nhị lang cùng các sư phụ xa xa cụng ly, có chút vui sướng khi người gặp họa một phen.
Trong người ở đây, trừ thẩm thẩm, huynh muội Lệ Na, Linh m, Bạch Cơ, Ninh Thải Vi, mấy người này bởi vì nguyên nhân đặc thù, phản ứng trì độn, người khác đều âm thầm chờ đợi Hứa Ninh Yến ứng đối, chờ đợi nữ tử bàn kia phản ứng.
Đáng giá nhắc tới, Hứa Linh m ngồi ở trên đùi thẩm thẩm, nửa khuôn mặt chôn ở trong đĩa thức ăn.
Một bàn này của nó, rượu và thức ăn cung ứng vô hạn, ăn xong là đưa lên, ăn xong liền đưa lên, điều này làm Ninh Thải Vi cùng Lệ Na cực kỳ hâm mộ, hơn nữa tính mang thức ăn trên bàn ăn kha khá rồi, phải đi một bàn đó ăn chực.
“Bốp!”
Trong tiếng vỗ bàn vang dội, tiểu tướng áo bào trắng Mộ Nam Chi giục ngựa ra, tức giận nhìn Lý Linh Tố, khiển trách:
“Ngươi dám phỉ báng quốc sư là son phấn tầm thường? Lý Linh Tố, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa.”
Trừ Hứa Thất An, ai cũng không ngờ dẫn đầu khởi phát thế công lại là một phụ nhân nhan sắc thường thường không có gì lạ.
Lợi hại... Khách khứa mấy bàn đều nhìn về phía Mộ Nam Chi, chậc chậc kinh ngạc than thở.
Người đang ngồi, ai chẳng biết quốc sư là song tu đạo lữ của Hứa Ninh Yến, vị phụ nhân này nói một phen, là mang quốc sư đặt trên đống lửa nướng.
Đường đường Nhân tông đạo thủ, nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên, song tu đạo lữ thế mà lại cưới nữ tử khác, nàng nếu là không bày tỏ thái độ, làm gì còn mặt mũi?
Nàng nếu là mượn cơ hội đại náo một hồi, phá hôn lễ, trong nữ tử của bàn này, hơn phân nửa đều vui vẻ muốn chết.
Quả nhiên nhóm tỷ muội mới là đáng sợ nhất, trong người ở bàn này, chỉ có Nam Chi dám đắc tội quốc sư... Hứa Thất An nói thầm.
Lạc Ngọc Hành lạnh như băng liếc nàng một cái, nói:
“Vị này là?”
“Đây là dì Mộ của ta, tỷ tỷ kết nghĩa của thẩm thẩm.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hứa Thất An nhanh chóng giành đáp lời, hạ kết luận cho thân phận Hoa Thần.
Lạc Ngọc Hành “Ồ” một tiếng, bàn tay trắng nõn bưng lên chén rượu, thản nhiên nói:
“Dì Mộ nhìn đặc biệt thân thiết giản dị, bổn tọa kính ngươi một ly.”
‘Thân thiết giản dị’ cắn đặc biệt nặng.
Mộ Nam Chi hít sâu một hơi, liếc đám người Hứa gia một cái, đột nhiên cười lên:
“Không cần khách khí, cháu gái ngoan.”
Đường đường Hoa Thần, tiền nhiệm vương phi, nàng là cần thể diện, ở sau khi cân nhắc xấu hổ tới chết cùng tháo vòng tay, lựa chọn nhịn một hiệp này.
Chưa thể kích quốc sư phát tác... Đám người Lý Diệu Chân thất vọng một trận.
Các nàng đều muốn dùng đối phương làm cây thương, nhưng các nàng đều không muốn làm cây thương đó.
Sau khi uống vài hiệp, Lý Diệu Chân dùng sức ho khan một tiếng, hấp dẫn mọi người chú ý, giọng điệu bình tĩnh nói:
“Hứa Ngân la hôm nay kết hôn, đáng mừng đáng chúc, Diệu Chân chuẩn bị cho ngươi một phần lễ mọn.”
Thật sự không cần đâu... Hứa Thất An theo bản năng cảnh giác.
Lý Diệu Chân cúi đầu, tháo xuống hương túi bên hông, nhẹ nhàng mở ra, một làn khói từ bên trong lả lướt bay lên, ở dưới mọi người nhìn chăm chú, ở trong phòng hóa thành một nữ tử quyến rũ tóc đen váy trắng, nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng diễm mà không tục, mị mà không yêu, toàn thân đều lộ ra khí tức làm người ta say mê, kinh diễm nam nhân ở đây.
“Đây là tỷ tỷ của ta, Tô Tô, từ nhỏ theo ta cùng nhau lớn lên. Ngại là tỷ tỷ hồng nhan bạc mệnh, hóa thành cô hồn dã quỷ.”
Khi Lý Diệu Chân nói tới đây, Hứa Linh m đắm chìm ở trong thế giới của mình ngẩng đầu, liếm liếm môi dính mỡ, ánh mắt nhìn về phía Tô Tô có sự chờ mong.
Sau khi giải thích đơn giản một lần thân phận Tô Tô, Lý Diệu Chân nói:
“Nàng và Hứa Ngân la quen biết từ thuở hàn vi, cùng chung hoạn nạn, từng thề non hẹn biển, Hứa Ngân la đáp ứng nạp nàng làm thiếp. Đáng tiếc, quen biết từ thuở hàn vi, có thể chung hoạn nạn, lại chưa chắc có thể chung phú quý.
“Hứa Ngân la sau khi một bước lên mây, lên như diều gặp gió, liền không đi tìm nàng nữa, Tô Tô suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, buồn bực không vui. Diệu Chân làm muội muội, sao có thể nhịn được, hôm nay nương hôn lễ, cố ý hỏi Hứa Ngân la một ngày, còn nhớ hứa hẹn lúc trước không?”
Mọi người đều đã không muốn làm thương, vậy thì chế tạo thương. Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn song hoàng*, liền như rót nước vào dầu đang sôi, lại giống như trong lửa lớn đổ vào cục băng.
(*): là một loại hình nghệ thuật dân gian, là một loại hình nghệ thuật dân gian có nguồn gốc từ Bắc Kinh, một diễn viên phía trước biểu diễn các động tác, một người ẩn sau có thể nói chuyện hoặc hát.
Khung cảnh lập tức yên tĩnh, không khí lâm vào cứng ngắc, nhưng cảm xúc trong lòng lại sôi trào.
Thiên Địa hội bên này.
Đến rồi đến rồi, thánh tử và Dương Thiên Huyễn ủ mưu đã lâu, quả nhiên không làm ta thất vọng, nhưng đổ thêm dầu vào lửa như vậy thật sự ổn không, Hứa Ninh Yến là nhất phẩm vũ phu, không sợ hắn tính sổ sau này? Tinh thần Sở Nguyên Chẩn rung lên, cơ lưng căng thẳng, thế mà có loại cảm giác kích động ở kỳ thi mùa xuân năm đó.
Không phải Sở trạng nguyên nhiều chuyện, thật sự là nữ nhân bàn kia mỗi người đều là thiên chi kiêu tử, thân phận không tầm thường.
Xem các nàng lục đục với nhau, tranh đấu gay gắt, trình độ đặc sắc giống như vây xem nhất phẩm cao thủ chiến đấu.
Mặt khác, bản thân Hứa Ninh Yến chính là tên xấu xa, thành viên Thiên Địa hội vốn mỗi người đều là nhân sĩ hiệp nghĩa chính trực nghiêm túc, kết quả bị hắn hoặc sáng hoặc tối dẫn đường, mỗi người đều có chuyện xấu hổ nghĩ lại mà kinh.
Bây giờ nhìn hắn rơi vào tình huống xấu, Sở Nguyên Chẩn vui vẻ hóng hớt.
Hằng Viễn đại sư cau mày, cảm thấy lo lắng cho cảnh ngộ lúc này của Hứa đại nhân.
Hứa đại nhân có cái gì sai đâu, Hứa đại nhân chỉ là trẻ tuổi phong lưu, sai là Dương Thiên Huyễn cùng Lý Linh Tố.
A Tô La hiển nhiên chưa từng thấy “kịch tình” thú vị như thế, vừa bừng bừng hứng thú xem, vừa cảm thấy có đôi khi xuất gia cũng có lợi, ít nhất không nhiều phiền toái như vậy.
Vì một chữ “Sắc”, khiến bản thân quẫn bách như thế, thật sự khó có thể lý giải.
Sắc, sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ tung cú đấm của hắn.
Kim Liên đạo trưởng “sụp soạp” uống ngụm rượu nhỏ, mặt mang nụ cười mỉm, dương dương tự đắc.
Thân là tâm phúc Miêu Hữu Phương cúi đầu dùng bữa, làm bộ mình và Mạc Tang là đồng tộc.
Loại thời điểm này, chỉ sợ bị Hứa Ngân la kéo ra chắn đao, ai đỡ người đó chết.
Hai người này ý định muốn làm khó Ninh Yến... Cơ Bạch Tình nhíu mày, nhìn ra Lý Linh Tố và Dương Thiên Huyễn đang ức hiếp con mình, nhất thời có chút mất hứng.
Đại ca đây là tự tạo nghiệt không thể sống... Hứa nhị lang cùng các sư phụ xa xa cụng ly, có chút vui sướng khi người gặp họa một phen.
Trong người ở đây, trừ thẩm thẩm, huynh muội Lệ Na, Linh m, Bạch Cơ, Ninh Thải Vi, mấy người này bởi vì nguyên nhân đặc thù, phản ứng trì độn, người khác đều âm thầm chờ đợi Hứa Ninh Yến ứng đối, chờ đợi nữ tử bàn kia phản ứng.
Đáng giá nhắc tới, Hứa Linh m ngồi ở trên đùi thẩm thẩm, nửa khuôn mặt chôn ở trong đĩa thức ăn.
Một bàn này của nó, rượu và thức ăn cung ứng vô hạn, ăn xong là đưa lên, ăn xong liền đưa lên, điều này làm Ninh Thải Vi cùng Lệ Na cực kỳ hâm mộ, hơn nữa tính mang thức ăn trên bàn ăn kha khá rồi, phải đi một bàn đó ăn chực.
“Bốp!”
Trong tiếng vỗ bàn vang dội, tiểu tướng áo bào trắng Mộ Nam Chi giục ngựa ra, tức giận nhìn Lý Linh Tố, khiển trách:
“Ngươi dám phỉ báng quốc sư là son phấn tầm thường? Lý Linh Tố, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa.”
Trừ Hứa Thất An, ai cũng không ngờ dẫn đầu khởi phát thế công lại là một phụ nhân nhan sắc thường thường không có gì lạ.
Lợi hại... Khách khứa mấy bàn đều nhìn về phía Mộ Nam Chi, chậc chậc kinh ngạc than thở.
Người đang ngồi, ai chẳng biết quốc sư là song tu đạo lữ của Hứa Ninh Yến, vị phụ nhân này nói một phen, là mang quốc sư đặt trên đống lửa nướng.
Đường đường Nhân tông đạo thủ, nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên, song tu đạo lữ thế mà lại cưới nữ tử khác, nàng nếu là không bày tỏ thái độ, làm gì còn mặt mũi?
Nàng nếu là mượn cơ hội đại náo một hồi, phá hôn lễ, trong nữ tử của bàn này, hơn phân nửa đều vui vẻ muốn chết.
Quả nhiên nhóm tỷ muội mới là đáng sợ nhất, trong người ở bàn này, chỉ có Nam Chi dám đắc tội quốc sư... Hứa Thất An nói thầm.
Lạc Ngọc Hành lạnh như băng liếc nàng một cái, nói:
“Vị này là?”
“Đây là dì Mộ của ta, tỷ tỷ kết nghĩa của thẩm thẩm.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hứa Thất An nhanh chóng giành đáp lời, hạ kết luận cho thân phận Hoa Thần.
Lạc Ngọc Hành “Ồ” một tiếng, bàn tay trắng nõn bưng lên chén rượu, thản nhiên nói:
“Dì Mộ nhìn đặc biệt thân thiết giản dị, bổn tọa kính ngươi một ly.”
‘Thân thiết giản dị’ cắn đặc biệt nặng.
Mộ Nam Chi hít sâu một hơi, liếc đám người Hứa gia một cái, đột nhiên cười lên:
“Không cần khách khí, cháu gái ngoan.”
Đường đường Hoa Thần, tiền nhiệm vương phi, nàng là cần thể diện, ở sau khi cân nhắc xấu hổ tới chết cùng tháo vòng tay, lựa chọn nhịn một hiệp này.
Chưa thể kích quốc sư phát tác... Đám người Lý Diệu Chân thất vọng một trận.
Các nàng đều muốn dùng đối phương làm cây thương, nhưng các nàng đều không muốn làm cây thương đó.
Sau khi uống vài hiệp, Lý Diệu Chân dùng sức ho khan một tiếng, hấp dẫn mọi người chú ý, giọng điệu bình tĩnh nói:
“Hứa Ngân la hôm nay kết hôn, đáng mừng đáng chúc, Diệu Chân chuẩn bị cho ngươi một phần lễ mọn.”
Thật sự không cần đâu... Hứa Thất An theo bản năng cảnh giác.
Lý Diệu Chân cúi đầu, tháo xuống hương túi bên hông, nhẹ nhàng mở ra, một làn khói từ bên trong lả lướt bay lên, ở dưới mọi người nhìn chăm chú, ở trong phòng hóa thành một nữ tử quyến rũ tóc đen váy trắng, nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng diễm mà không tục, mị mà không yêu, toàn thân đều lộ ra khí tức làm người ta say mê, kinh diễm nam nhân ở đây.
“Đây là tỷ tỷ của ta, Tô Tô, từ nhỏ theo ta cùng nhau lớn lên. Ngại là tỷ tỷ hồng nhan bạc mệnh, hóa thành cô hồn dã quỷ.”
Khi Lý Diệu Chân nói tới đây, Hứa Linh m đắm chìm ở trong thế giới của mình ngẩng đầu, liếm liếm môi dính mỡ, ánh mắt nhìn về phía Tô Tô có sự chờ mong.
Sau khi giải thích đơn giản một lần thân phận Tô Tô, Lý Diệu Chân nói:
“Nàng và Hứa Ngân la quen biết từ thuở hàn vi, cùng chung hoạn nạn, từng thề non hẹn biển, Hứa Ngân la đáp ứng nạp nàng làm thiếp. Đáng tiếc, quen biết từ thuở hàn vi, có thể chung hoạn nạn, lại chưa chắc có thể chung phú quý.
“Hứa Ngân la sau khi một bước lên mây, lên như diều gặp gió, liền không đi tìm nàng nữa, Tô Tô suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, buồn bực không vui. Diệu Chân làm muội muội, sao có thể nhịn được, hôm nay nương hôn lễ, cố ý hỏi Hứa Ngân la một ngày, còn nhớ hứa hẹn lúc trước không?”
Mọi người đều đã không muốn làm thương, vậy thì chế tạo thương.