“Ngụy Công có biết, nguyên nhân Nho Thánh phong ấn siêu phẩm hay không?” Hứa Thất An hỏi.
Ngụy Uyên gật đầu:
“Bệ hạ đã nói với ta nguyên nhân thần ma kết thúc, cùng với Bạch Đế tới Nam Cương đối thoại cùng Cổ Thần. Không ngoài dự đoán, tai hoạ Nho Thánh ngăn cản, hẳn là có liên quan với năm đó các thần ma rơi rụng.”
Hứa Thất An gật đầu:
“Thần ma là tự giết lẫn nhau mà chết, trừ Cổ Thần loại sinh vật cấp bậc siêu phẩm này sống sót, thần ma cơ bản đã tiêu vong ở thời đại viễn cổ.”
Mà cho dù là Cổ Thần, cũng chỉ là may mắn sống sót.
Bởi vì lúc ấy thần ma có thể so với Cổ Thần vẫn là có, vận mệnh khác biệt giữa bọn nó với Cổ Thần, có lẽ chỉ là Cổ Thần vận khí tốt.
Không, không phải Cổ Thần vận khí tốt, mà là nó có năng lực nhìn thấy một góc tương lai... Hứa Thất An nắm bắt được mấu chốt Cổ Thần có thể sống sót tiếp.
Ngụy Uyên nói:
“Cho nên, ngươi nên hiểu nguyên nhân giám chính chẳng những không ngăn cản ngươi hồi sinh ta, ngược lại tham dự trong đó rồi chứ.”
“Cân bằng nằm giữa vạn vật.” Hứa Thất An dùng lời của Ngụy Uyên để trả lời hắn.
Cách nghĩ của giám chính là, lợi dụng Vu Thần để chế hành Phật Đà cùng Cổ Thần, căn cứ chống đỡ phán đoán này là năm đó thần ma là tự giết lẫn nhau mới ngã xuống tập thể.
Ngụy Uyên thở dài nói:
“Cho nên ta rất sớm trước kia đã đoán được, hành động của Vu Thần giáo, sẽ k1ch thích đến Phật môn, bức bách Phật môn kết minh với Vân Châu, mà Vu Thần giáo quá nửa là tọa sơn quan hổ đấu, hận chỉ mong ba bên đều đánh sống dở chết dở.”
Trong túi gấm hắn để lại cho Nam Cung Thiến Nhu, rõ ràng viết đến Vân Châu quân cùng tăng binh Tây Vực.
“Ngụy Công đối với chân tướng viễn cổ thần ma tự giết lẫn nhau, có phỏng đoán gì?”
Nghi hoặc này quấy nhiễu Hứa Thất An rất lâu.
“Trong thư tay Nho Thánh để lại chưa nói tới, việc này quá nửa liên quan đến thiên cơ, bởi vậy không thể tiết lộ. Hiện nay người biết được bí ẩn trong đó, có thể đếm được trên đầu ngón tay.” Ngụy Uyên lắc đầu.
“Vậy Thủ Môn Nhân thì sao?”
Hứa Thất An dùng giọng điệu tham thảo nói.
Ngụy Uyên nhìn thoáng qua chén trà uống hết, Hứa Thất An thức thời vội rót đầy, hắn lúc này mới hài lòng gật đầu, nói:
“Đã gọi là Thủ Môn Nhân, vậy mặc kệ “Môn” là chỉ cái gì, khẳng định là không cho vào hoặc không cho ra. Cân nhắc đến bí ẩn thượng cổ thần ma tự giết lẫn nhau, ngươi cảm thấy khả năng nào lớn hơn?”
Không cho ra... Hứa Thất An như có chút suy nghĩ.
“Vân Châu phản quân đã kết thúc, dân chúng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng hòa bình là ngắn ngủi, đại kiếp thật sự sắp xảy ra.” Ngụy Uyên thở dài:
“Khí vận là thứ siêu phẩm muốn tranh đoạt, Tây Vực có Phật Đà, đông bắc có Vu Thần, Cổ Thần ở Nam Cương, chỉ có biên cảnh phía Bắc cùng Trung Nguyên không có siêu phẩm. Nếu bọn họ đều giãy thoát phong ấn, tranh đoạt, đối phó trước hết, chắc chắn là Trung Nguyên.
“Hồng chọn quả mềm mà bóp thôi, đạo lý này trẻ con cũng hiểu. Sau khi chia đều cắn nuốt Trung Nguyên, giữa siêu phẩm mới có thể triển khai cạnh tranh thật sự.
“Ngươi bây giờ là nhất phẩm võ phu, nhưng cách siêu phẩm vẫn chênh lệch rất lớn, đã nghĩ xong ứng đối như thế nào chưa.”
Hứa Thất An sớm có cân nhắc tương ứng:
“Trước cắm hoa... Ừm, tiên cân nhắc như thế nào tấn thăng nửa bước Võ Thần, tựa như Thần Thù. Võ Thần xưa nay không có, ta không thể mang hy vọng gửi gắm ở trên việc trở thành Võ Thần, cho nên phải kết minh với Thần Thù.
“Hai vị nửa bước Võ Thần, hẳn là có thể miễn cưỡng chống lại siêu phẩm nhỉ? Như vậy cũng coi như có sức tự bảo vệ mình. Đáng tiếc ta chưa thể cứu ra giám chính.”
Thiên Mệnh Sư tuy chiến lực bình thường, nhưng giám chính mạnh nhất là năng lực bố cục, nếu giám chính còn, Hứa Thất An cam tâm tình nguyện làm đả thủ cho lão.
Ngụy Uyên gật gật đầu, nói:
“Hôm nay đến nơi đây trước đã. Đúng rồi, Thiến Nhu từ Vân Châu dẫn theo một nữ nhân trở về, ngươi đi gặp chút đi.”
Sắc mặt Hứa Thất An lập tức trở nên cổ quái, trầm mặc một lát, nói:
“Được!”
...
Hắn rời khỏi Hạo Khí Lâu, ngược lại đi khu phòng ở hậu nha.
Nha môn Đả Canh Nhân chia ra hai bộ phận, tiền viện là phòng làm việc, hậu viện là chỗ nghỉ ngơi, giống Dương Nghiễn, Nam Cung Thiến Nhu loại chó độc thân này, đều là quanh năm ở trong nha môn.
Xuyên qua vườn hoa, đình viện, dựa theo địa chỉ Ngụy Uyên cho, hắn đi tới một tiểu viện ngoài cùng khu đông.
Nhìn cửa sân, chuyện tới trước mắt, Hứa Thất An do dự một phen, không biết mình nên lấy tâm tình, thái độ thế nào, gặp nữ nhân bên trong.
Một giây sau, hắn liền mang cảm xúc bé nhỏ không đáng kể bài trừ, trong đầu hiện lên tư liệu Ngụy Uyên cho hắn.
Mẹ đẻ tên Cơ Bạch Tình, em gái ruột Tiềm Long thành chủ, võ đạo song tu, phân biệt là bát phẩm Luyện Khí và thất phẩm Thực Khí, hai mươi mốt năm trước, sau khi từ kinh thành quay về thành Tiềm Long, liền luôn bị giam cầm, chưa từng rời chỗ ở nửa bước.
Hắn hít sâu một hơi, bước vào sân, nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng đóng chặt.
Trong phòng trầm mặc một phen, truyền đến một giọng nữ dịu dàng đè nén kích động, xen lẫn vài phần khẩn trương:
“Tiến, tiến vào...”
Nhiều ngày như vậy tới nay, nơi này chưa từng có ai bái phỏng, nàng đoán được kẻ đến là ai.
Hứa Thất An đẩy cửa mà vào, đầu tiên thấy là một bức tường treo tranh thuỷ mặc, hai bên bức hoạ cuộn tròn dựng cái giá có chân cao, trên giá bày hai chậu hoa xanh suốt bốn mùa.
Bên trái là một tấm bình phong bốn mảnh, sau bình phong là thùng tắm.
Bên phải rủ xuống rèm che, sau rèm có bàn tròn, có giường, nữ nhân mặc quần áo màu trắng an vị ở bên bàn tròn, đàn hương lượn lờ hiện lên.
Mặt nàng mượt mà, có một khuôn mặt trứng ngỗng nửa mừng nửa giận, lông mày đôi mắt phi thường tinh xảo, nhưng ngưng kết sầu bi nhàn nhạt, môi đầy đặn, búi tóc cao cao.
Tuổi nàng không nhỏ nữa, nét đẹp không giảm đi chút nào, có thể thấy được lúc trẻ tuổi là mỹ nhân chất lượng tốt hiếm có.
Ta nếu là kế thừa dung mạo của bà, cũng không cần Thoát Thai Hoàn để cải thiện gien... Khi Hứa Thất An xuyên thấu qua rèm che đánh giá nàng, nữ nhân sau rèm cũng đang nhìn hắn, sóng mắt dập dờn, giống như ngấn lệ lóe ra, thấp giọng nói:
“Ninh Yến?”
Một tiếng Ninh Yến này, gọi thế mà lại vô cùng tự nhiên tròn trịa, như là âm thầm luyện tập vô số lần.
... Hứa Thất An ấp ủ một phen, từ “mẹ” này vẫn như cũ không thể gọi ra miệng, liền không có biểu cảm gì “Vâng” một tiếng. “Ngụy Công có biết, nguyên nhân Nho Thánh phong ấn siêu phẩm hay không?” Hứa Thất An hỏi.
Ngụy Uyên gật đầu:
“Bệ hạ đã nói với ta nguyên nhân thần ma kết thúc, cùng với Bạch Đế tới Nam Cương đối thoại cùng Cổ Thần. Không ngoài dự đoán, tai hoạ Nho Thánh ngăn cản, hẳn là có liên quan với năm đó các thần ma rơi rụng.”
Hứa Thất An gật đầu:
“Thần ma là tự giết lẫn nhau mà chết, trừ Cổ Thần loại sinh vật cấp bậc siêu phẩm này sống sót, thần ma cơ bản đã tiêu vong ở thời đại viễn cổ.”
Mà cho dù là Cổ Thần, cũng chỉ là may mắn sống sót.
Bởi vì lúc ấy thần ma có thể so với Cổ Thần vẫn là có, vận mệnh khác biệt giữa bọn nó với Cổ Thần, có lẽ chỉ là Cổ Thần vận khí tốt.
Không, không phải Cổ Thần vận khí tốt, mà là nó có năng lực nhìn thấy một góc tương lai... Hứa Thất An nắm bắt được mấu chốt Cổ Thần có thể sống sót tiếp.
Ngụy Uyên nói:
“Cho nên, ngươi nên hiểu nguyên nhân giám chính chẳng những không ngăn cản ngươi hồi sinh ta, ngược lại tham dự trong đó rồi chứ.”
“Cân bằng nằm giữa vạn vật.” Hứa Thất An dùng lời của Ngụy Uyên để trả lời hắn.
Cách nghĩ của giám chính là, lợi dụng Vu Thần để chế hành Phật Đà cùng Cổ Thần, căn cứ chống đỡ phán đoán này là năm đó thần ma là tự giết lẫn nhau mới ngã xuống tập thể.
Ngụy Uyên thở dài nói:
“Cho nên ta rất sớm trước kia đã đoán được, hành động của Vu Thần giáo, sẽ k1ch thích đến Phật môn, bức bách Phật môn kết minh với Vân Châu, mà Vu Thần giáo quá nửa là tọa sơn quan hổ đấu, hận chỉ mong ba bên đều đánh sống dở chết dở.”
Trong túi gấm hắn để lại cho Nam Cung Thiến Nhu, rõ ràng viết đến Vân Châu quân cùng tăng binh Tây Vực.
“Ngụy Công đối với chân tướng viễn cổ thần ma tự giết lẫn nhau, có phỏng đoán gì?”
Nghi hoặc này quấy nhiễu Hứa Thất An rất lâu.
“Trong thư tay Nho Thánh để lại chưa nói tới, việc này quá nửa liên quan đến thiên cơ, bởi vậy không thể tiết lộ. Hiện nay người biết được bí ẩn trong đó, có thể đếm được trên đầu ngón tay.” Ngụy Uyên lắc đầu.
“Vậy Thủ Môn Nhân thì sao?”
Hứa Thất An dùng giọng điệu tham thảo nói.
Ngụy Uyên nhìn thoáng qua chén trà uống hết, Hứa Thất An thức thời vội rót đầy, hắn lúc này mới hài lòng gật đầu, nói:
“Đã gọi là Thủ Môn Nhân, vậy mặc kệ “Môn” là chỉ cái gì, khẳng định là không cho vào hoặc không cho ra. Cân nhắc đến bí ẩn thượng cổ thần ma tự giết lẫn nhau, ngươi cảm thấy khả năng nào lớn hơn?”
Không cho ra... Hứa Thất An như có chút suy nghĩ.
“Vân Châu phản quân đã kết thúc, dân chúng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng hòa bình là ngắn ngủi, đại kiếp thật sự sắp xảy ra.” Ngụy Uyên thở dài:
“Khí vận là thứ siêu phẩm muốn tranh đoạt, Tây Vực có Phật Đà, đông bắc có Vu Thần, Cổ Thần ở Nam Cương, chỉ có biên cảnh phía Bắc cùng Trung Nguyên không có siêu phẩm. Nếu bọn họ đều giãy thoát phong ấn, tranh đoạt, đối phó trước hết, chắc chắn là Trung Nguyên.
“Hồng chọn quả mềm mà bóp thôi, đạo lý này trẻ con cũng hiểu. Sau khi chia đều cắn nuốt Trung Nguyên, giữa siêu phẩm mới có thể triển khai cạnh tranh thật sự.
“Ngươi bây giờ là nhất phẩm võ phu, nhưng cách siêu phẩm vẫn chênh lệch rất lớn, đã nghĩ xong ứng đối như thế nào chưa.”
Hứa Thất An sớm có cân nhắc tương ứng:
“Trước cắm hoa... Ừm, tiên cân nhắc như thế nào tấn thăng nửa bước Võ Thần, tựa như Thần Thù. Võ Thần xưa nay không có, ta không thể mang hy vọng gửi gắm ở trên việc trở thành Võ Thần, cho nên phải kết minh với Thần Thù.
“Hai vị nửa bước Võ Thần, hẳn là có thể miễn cưỡng chống lại siêu phẩm nhỉ? Như vậy cũng coi như có sức tự bảo vệ mình. Đáng tiếc ta chưa thể cứu ra giám chính.”
Thiên Mệnh Sư tuy chiến lực bình thường, nhưng giám chính mạnh nhất là năng lực bố cục, nếu giám chính còn, Hứa Thất An cam tâm tình nguyện làm đả thủ cho lão.
Ngụy Uyên gật gật đầu, nói:
“Hôm nay đến nơi đây trước đã. Đúng rồi, Thiến Nhu từ Vân Châu dẫn theo một nữ nhân trở về, ngươi đi gặp chút đi.”
Sắc mặt Hứa Thất An lập tức trở nên cổ quái, trầm mặc một lát, nói:
“Được!”
...
Hắn rời khỏi Hạo Khí Lâu, ngược lại đi khu phòng ở hậu nha.
Nha môn Đả Canh Nhân chia ra hai bộ phận, tiền viện là phòng làm việc, hậu viện là chỗ nghỉ ngơi, giống Dương Nghiễn, Nam Cung Thiến Nhu loại chó độc thân này, đều là quanh năm ở trong nha môn.
Xuyên qua vườn hoa, đình viện, dựa theo địa chỉ Ngụy Uyên cho, hắn đi tới một tiểu viện ngoài cùng khu đông.
Nhìn cửa sân, chuyện tới trước mắt, Hứa Thất An do dự một phen, không biết mình nên lấy tâm tình, thái độ thế nào, gặp nữ nhân bên trong.
Một giây sau, hắn liền mang cảm xúc bé nhỏ không đáng kể bài trừ, trong đầu hiện lên tư liệu Ngụy Uyên cho hắn.
Mẹ đẻ tên Cơ Bạch Tình, em gái ruột Tiềm Long thành chủ, võ đạo song tu, phân biệt là bát phẩm Luyện Khí và thất phẩm Thực Khí, hai mươi mốt năm trước, sau khi từ kinh thành quay về thành Tiềm Long, liền luôn bị giam cầm, chưa từng rời chỗ ở nửa bước.
Hắn hít sâu một hơi, bước vào sân, nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng đóng chặt.
Trong phòng trầm mặc một phen, truyền đến một giọng nữ dịu dàng đè nén kích động, xen lẫn vài phần khẩn trương:
“Tiến, tiến vào...”
Nhiều ngày như vậy tới nay, nơi này chưa từng có ai bái phỏng, nàng đoán được kẻ đến là ai.
Hứa Thất An đẩy cửa mà vào, đầu tiên thấy là một bức tường treo tranh thuỷ mặc, hai bên bức hoạ cuộn tròn dựng cái giá có chân cao, trên giá bày hai chậu hoa xanh suốt bốn mùa.
Bên trái là một tấm bình phong bốn mảnh, sau bình phong là thùng tắm.
Bên phải rủ xuống rèm che, sau rèm có bàn tròn, có giường, nữ nhân mặc quần áo màu trắng an vị ở bên bàn tròn, đàn hương lượn lờ hiện lên.
Mặt nàng mượt mà, có một khuôn mặt trứng ngỗng nửa mừng nửa giận, lông mày đôi mắt phi thường tinh xảo, nhưng ngưng kết sầu bi nhàn nhạt, môi đầy đặn, búi tóc cao cao.
Tuổi nàng không nhỏ nữa, nét đẹp không giảm đi chút nào, có thể thấy được lúc trẻ tuổi là mỹ nhân chất lượng tốt hiếm có.
Ta nếu là kế thừa dung mạo của bà, cũng không cần Thoát Thai Hoàn để cải thiện gien... Khi Hứa Thất An xuyên thấu qua rèm che đánh giá nàng, nữ nhân sau rèm cũng đang nhìn hắn, sóng mắt dập dờn, giống như ngấn lệ lóe ra, thấp giọng nói:
“Ninh Yến?”
Một tiếng Ninh Yến này, gọi thế mà lại vô cùng tự nhiên tròn trịa, như là âm thầm luyện tập vô số lần.
... Hứa Thất An ấp ủ một phen, từ “mẹ” này vẫn như cũ không thể gọi ra miệng, liền không có biểu cảm gì “Vâng” một tiếng.