Gió xuân mát mẻ gào thét ùa vào phòng trà, hai nam nhân dáng người thẳng tắp ngồi đối mặt, ở giữa cách một cái bàn trà vuông vắn.
“Phù...”
Ngụy Uyên nhẹ nhàng thổi tan hơi nóng bốc lên trong chén, nhấp một ngụm trà trong trẻo, vẻ mặt say mê:
“Thơm miệng vị ngọt kéo về, dư hương quấn quýt, không ngờ cuộc đời này còn có thể được uống lá trà Hoa Thần trồng, đáng giá.”
Giá trị đời này của ngươi cũng quá rẻ tiền rồi nhỉ... Hứa Thất An oán thầm một câu, cười nói:
“Biết Ngụy Công thích uống trà, cố ý mang theo một lạng hiếu kính.”
Thật ra là trần trà*, Mộ Nam Chi trước kia lưu lại.
(*): loại chè được thu hái và chế biến từ năm trước, thậm chí lâu hơn, nếu được bảo quản đúng cách và có đặc tính chè tốt thì nó cũng được gọi chung là trần trà.
Ngụy Uyên hài lòng gật đầu, cảm khái một tiếng:
“Hoa trung khôi thủ, quốc sắc thiên hương, Mộ Nam Chi là tuyệt sắc mỹ nhân có một không hai thế gian, không có danh phận đi theo ngươi, xem như ủy khuất người ta rồi.
“Lạc Ngọc Hành nay là Lục Địa Thần Tiên, nàng đồng ý ngươi cưới Lâm An điện hạ?”
Hứa Thất An không ngờ được hai người gặp mặt chuyện thứ nhất, hắn quan tâm lại là việc lớn cả đời mình.
Hắn thở dài một hơi:
“Đều không phải đèn cạn dầu, nói tới ta liền đau đầu, Ngụy Công có gì chỉ giáo?”
... Ngụy Uyên buông chén trà trong tay, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
A, cái này... Hứa Thất An lập tức hiểu mình nói không ổn, vừa muốn hề hề một tiếng, chuyển đề tài đi, liền nghe Ngụy Uyên thản nhiên nói:
“Cân bằng tồn tại giữa vạn vật.”
Hứa Thất An như có chút suy nghĩ.
Ngụy Uyên đặt hai tay lên mép bàn, cười:
“Chuyện sau khi ta ngã xuống, bệ hạ đã nói chi tiết với ta, ngươi làm tốt lắm.”
Hứa Thất An mở mồm muốn khiêm tốn vài câu, Ngụy Uyên cười tủm tỉm nói:
“Ta cũng không ngờ, khi ngươi tứ phẩm, liền có thể một người một đao chắn hai mươi vạn đại quân Vu Thần giáo, có thể thấy được tấn thăng nhất phẩm võ phu, không phải là may mắn, quả thật tư thái người trời.”
Ngươi đây là đang trả thù ta vừa rồi nói sai lời à, ngươi bây giờ cũng đã là hoàn bích chi thân* rồi... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một câu, lúng túng nói:
(*): còn zin
“Đều là người đời truyền bá lung tung.”
Hắn không nói gì nữa, bưng chén trà uống một ngụm, ám chỉ Ngụy Uyên bỏ qua đề tài này.
“Chư công triều đình đang tranh luận như xử lý Vân Châu ra sao, ngươi thấy thế nào?” Ngụy Uyên hỏi.
“Chuyện trên chính vụ, ta không quan tâm.” Hứa Thất An lót trước một câu, nói tiếp:
“Phàm sĩ tốt mang giáp, đều xăm chữ lên mặt sung quân, phàm quan viên, thân hào nông thôn vọng tộc ủng hộ phản quân Vân Châu, tất cả xét nhà.”
Đây không phải ý kiến của hắn, là hắn căn cứ hiểu biết đối với Hoài Khánh, làm ra phỏng đoán.
Xăm chữ lên mặt sung quân là lệ thường, thuộc loại thao tác thường quy, về phần quan viên và thân hào nông thôn vọng tộc, vừa lúc có thể nương danh nghĩa đánh thổ hào, cướp đoạt tiền tài, ruộng đất bọn họ, dùng để trấn an bình dân, giảm bớt vấn đề thiếu lương thực tiền bạc của triều đình.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Ngụy Uyên nghiêm mặt nói:
“Ngươi sau khi biết ta ngã xuống, hồn phách về nơi nào hay không?”
Hứa Thất An lắc đầu.
“Ngày đó lúc xuất chinh, Triệu Thủ trả giá không nhỏ, liều kiếm một tia sinh cơ cho ta, vốn sau khi ta ngã xuống, khắc đao cùng nho quan sẽ mang về hồn phách của ta, lại chỉ mang về một luồng tàn hồn.” Ngụy Uyên bất đắc dĩ nói: “Là Vu Thần câu đi ồi hai hồn thiên địa của ta, phong ấn trong tượng đá. Vẫn là xem nhẹ siêu phẩm, cho dù hắn chỉ có thể thẩm thấu ra một tia lực lượng.”
Lòng Hứa Thất An trầm xuống.
Ngụy Uyên nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
“Không sai, sau khi hồn phách ta trở về, lực lượng Nho Thánh một lần nữa buông lỏng, Vu Thần lại bắt đầu tấn công phong ấn.
“Phong ấn là ta gia cố, là lực lượng của ta cùng Nho Thánh kết hợp, cho nên Vu Thần lúc trước câu hồn phách của ta, chính là muốn lợi dụng ta, thay hắn phá giải một lỗ hổng.”
Thấy Hứa Thất An cau mày, hắn giải thích:
“Ngoài ra, bệ hạ tự mình triệu hồi hồn phách của ta, khiến lực lượng Nho Thánh sinh ra buông lỏng. Trong thiên hạ, có thể lay động phong ấn Nho Thánh trừ ngươi, chỉ có nàng.”
Vu sư biết bói toán, Vu Thần có phải đã sớm tính được ta sẽ hồi sinh Ngụy Uyên hay không? Hứa Thất An không ngờ triệu hồi hồn phách Ngụy Uyên sẽ có di chứng lớn như vậy.
Vu Thần là một trong ba đại siêu phẩm đương thời, tu vi thông thiên triệt địa, hắn nếu giãy thoát phong ấn, cái này cũng không dễ chơi đâu.
Đợi một chút! Hắn giật mình, trầm ngâm nói:
“Triệu hồi hồn phách Ngụy Công đã có thể khiến phong ấn Vu Thần buông lỏng, vậy giám chính sao có thể đồng ý việc này?”
“Đừng cái gì cũng hỏi ta, tự mình động não một chút.” Ngụy Uyên liếc hắn, “Ngươi bây giờ là thần thủ hộ thật sự của Đại Phụng, mặc kệ là chiến lực, thanh danh, đều vượt qua ta cùng giám chính.”
“Nhưng ta cũng chỉ là một võ phu thô bỉ.” Hứa Thất An tự xét lại một phen, khi có Ngụy Uyên, hắn luôn lười động não, không hiểu là hỏi.
Ngụy Uyên nói:
“Nhớ “di thư” ta để lại cho ngươi không, ta từng nói với ngươi...”
Nói ngài thời thiếu niên đã nhớ thương thái hậu? Hứa Thất An mặt ngoài trầm ổn, hỏi:
“Cửu Châu tàn khốc hơn xa so với ta tưởng tượng?”
Ngụy Uyên buông chén trà xuống, sắc mặt nghiêm túc:
“Cuối mùa hè năm trước, Vu Thần giáo ý đồ ăn mòn địa bàn phía Bắc, coi đây là căn cơ, nam hạ thâu tóm Đại Phụng.
“Triệu Thủ ở lúc đó tìm tới ta, nói Nho Thánh trước khi hết tuổi thọ, từng lưu lại thư tay, nói bản thân là người gặp thời mà sinh, phải trừ cho nhân gian một hồi tai hoạ.
“Ta ở lúc đó mới biết được, Nho Thánh ở hơn một ngàn hai trăm năm trước, trước sau phong ấn Cổ Thần, Vu Thần cùng Phật Đà.
“Cũng rốt cuộc biết Vu Thần giáo vì sao phải ăn mòn địa bàn yêu man. Bọn họ muốn mở rộng lãnh thổ, ngưng tụ khí vận, giúp Vu Thần giãy thoát Nho Thánh phong ấn. Vu Thần một khi phá giải phong ấn, Trung Nguyên sẽ là vật trong bàn tay Vu Thần giáo.”
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu:
“Đúng, Cổ Thần còn bị phong ấn ở Nam Cương, Phật Đà tình huống phức tạp nhất, nhưng cũng không thể thoát thân, khi đó, nếu Vu Thần giáo thuận lợi đánh hạ biên cảnh phía Bắc, Vu Thần là có khả năng nhất giãy thoát phong ấn đầu tiên.”
Theo bí ẩn thượng cổ tiếp xúc càng ngày càng nhiều, hắn bây giờ đã hiểu Ngụy Uyên vì sao dù có phải chết, cũng phải phong ấn Vu Thần.
Không có chiến dịch Tĩnh Sơn thành sau mùa thu, có lẽ Vu Thần bây giờ sắp thoát vây, thậm chí đã thoát vây. Gió xuân mát mẻ gào thét ùa vào phòng trà, hai nam nhân dáng người thẳng tắp ngồi đối mặt, ở giữa cách một cái bàn trà vuông vắn.
“Phù...”
Ngụy Uyên nhẹ nhàng thổi tan hơi nóng bốc lên trong chén, nhấp một ngụm trà trong trẻo, vẻ mặt say mê:
“Thơm miệng vị ngọt kéo về, dư hương quấn quýt, không ngờ cuộc đời này còn có thể được uống lá trà Hoa Thần trồng, đáng giá.”
Giá trị đời này của ngươi cũng quá rẻ tiền rồi nhỉ... Hứa Thất An oán thầm một câu, cười nói:
“Biết Ngụy Công thích uống trà, cố ý mang theo một lạng hiếu kính.”
Thật ra là trần trà*, Mộ Nam Chi trước kia lưu lại.
(*): loại chè được thu hái và chế biến từ năm trước, thậm chí lâu hơn, nếu được bảo quản đúng cách và có đặc tính chè tốt thì nó cũng được gọi chung là trần trà.
Ngụy Uyên hài lòng gật đầu, cảm khái một tiếng:
“Hoa trung khôi thủ, quốc sắc thiên hương, Mộ Nam Chi là tuyệt sắc mỹ nhân có một không hai thế gian, không có danh phận đi theo ngươi, xem như ủy khuất người ta rồi.
“Lạc Ngọc Hành nay là Lục Địa Thần Tiên, nàng đồng ý ngươi cưới Lâm An điện hạ?”
Hứa Thất An không ngờ được hai người gặp mặt chuyện thứ nhất, hắn quan tâm lại là việc lớn cả đời mình.
Hắn thở dài một hơi:
“Đều không phải đèn cạn dầu, nói tới ta liền đau đầu, Ngụy Công có gì chỉ giáo?”
... Ngụy Uyên buông chén trà trong tay, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
A, cái này... Hứa Thất An lập tức hiểu mình nói không ổn, vừa muốn hề hề một tiếng, chuyển đề tài đi, liền nghe Ngụy Uyên thản nhiên nói:
“Cân bằng tồn tại giữa vạn vật.”
Hứa Thất An như có chút suy nghĩ.
Ngụy Uyên đặt hai tay lên mép bàn, cười:
“Chuyện sau khi ta ngã xuống, bệ hạ đã nói chi tiết với ta, ngươi làm tốt lắm.”
Hứa Thất An mở mồm muốn khiêm tốn vài câu, Ngụy Uyên cười tủm tỉm nói:
“Ta cũng không ngờ, khi ngươi tứ phẩm, liền có thể một người một đao chắn hai mươi vạn đại quân Vu Thần giáo, có thể thấy được tấn thăng nhất phẩm võ phu, không phải là may mắn, quả thật tư thái người trời.”
Ngươi đây là đang trả thù ta vừa rồi nói sai lời à, ngươi bây giờ cũng đã là hoàn bích chi thân* rồi... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một câu, lúng túng nói:
(*): còn zin
“Đều là người đời truyền bá lung tung.”
Hắn không nói gì nữa, bưng chén trà uống một ngụm, ám chỉ Ngụy Uyên bỏ qua đề tài này.
“Chư công triều đình đang tranh luận như xử lý Vân Châu ra sao, ngươi thấy thế nào?” Ngụy Uyên hỏi.
“Chuyện trên chính vụ, ta không quan tâm.” Hứa Thất An lót trước một câu, nói tiếp:
“Phàm sĩ tốt mang giáp, đều xăm chữ lên mặt sung quân, phàm quan viên, thân hào nông thôn vọng tộc ủng hộ phản quân Vân Châu, tất cả xét nhà.”
Đây không phải ý kiến của hắn, là hắn căn cứ hiểu biết đối với Hoài Khánh, làm ra phỏng đoán.
Xăm chữ lên mặt sung quân là lệ thường, thuộc loại thao tác thường quy, về phần quan viên và thân hào nông thôn vọng tộc, vừa lúc có thể nương danh nghĩa đánh thổ hào, cướp đoạt tiền tài, ruộng đất bọn họ, dùng để trấn an bình dân, giảm bớt vấn đề thiếu lương thực tiền bạc của triều đình.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Ngụy Uyên nghiêm mặt nói:
“Ngươi sau khi biết ta ngã xuống, hồn phách về nơi nào hay không?”
Hứa Thất An lắc đầu.
“Ngày đó lúc xuất chinh, Triệu Thủ trả giá không nhỏ, liều kiếm một tia sinh cơ cho ta, vốn sau khi ta ngã xuống, khắc đao cùng nho quan sẽ mang về hồn phách của ta, lại chỉ mang về một luồng tàn hồn.” Ngụy Uyên bất đắc dĩ nói: “Là Vu Thần câu đi ồi hai hồn thiên địa của ta, phong ấn trong tượng đá. Vẫn là xem nhẹ siêu phẩm, cho dù hắn chỉ có thể thẩm thấu ra một tia lực lượng.”
Lòng Hứa Thất An trầm xuống.
Ngụy Uyên nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
“Không sai, sau khi hồn phách ta trở về, lực lượng Nho Thánh một lần nữa buông lỏng, Vu Thần lại bắt đầu tấn công phong ấn.
“Phong ấn là ta gia cố, là lực lượng của ta cùng Nho Thánh kết hợp, cho nên Vu Thần lúc trước câu hồn phách của ta, chính là muốn lợi dụng ta, thay hắn phá giải một lỗ hổng.”
Thấy Hứa Thất An cau mày, hắn giải thích:
“Ngoài ra, bệ hạ tự mình triệu hồi hồn phách của ta, khiến lực lượng Nho Thánh sinh ra buông lỏng. Trong thiên hạ, có thể lay động phong ấn Nho Thánh trừ ngươi, chỉ có nàng.”
Vu sư biết bói toán, Vu Thần có phải đã sớm tính được ta sẽ hồi sinh Ngụy Uyên hay không? Hứa Thất An không ngờ triệu hồi hồn phách Ngụy Uyên sẽ có di chứng lớn như vậy.
Vu Thần là một trong ba đại siêu phẩm đương thời, tu vi thông thiên triệt địa, hắn nếu giãy thoát phong ấn, cái này cũng không dễ chơi đâu.
Đợi một chút! Hắn giật mình, trầm ngâm nói:
“Triệu hồi hồn phách Ngụy Công đã có thể khiến phong ấn Vu Thần buông lỏng, vậy giám chính sao có thể đồng ý việc này?”
“Đừng cái gì cũng hỏi ta, tự mình động não một chút.” Ngụy Uyên liếc hắn, “Ngươi bây giờ là thần thủ hộ thật sự của Đại Phụng, mặc kệ là chiến lực, thanh danh, đều vượt qua ta cùng giám chính.”
“Nhưng ta cũng chỉ là một võ phu thô bỉ.” Hứa Thất An tự xét lại một phen, khi có Ngụy Uyên, hắn luôn lười động não, không hiểu là hỏi.
Ngụy Uyên nói:
“Nhớ “di thư” ta để lại cho ngươi không, ta từng nói với ngươi...”
Nói ngài thời thiếu niên đã nhớ thương thái hậu? Hứa Thất An mặt ngoài trầm ổn, hỏi:
“Cửu Châu tàn khốc hơn xa so với ta tưởng tượng?”
Ngụy Uyên buông chén trà xuống, sắc mặt nghiêm túc:
“Cuối mùa hè năm trước, Vu Thần giáo ý đồ ăn mòn địa bàn phía Bắc, coi đây là căn cơ, nam hạ thâu tóm Đại Phụng.
“Triệu Thủ ở lúc đó tìm tới ta, nói Nho Thánh trước khi hết tuổi thọ, từng lưu lại thư tay, nói bản thân là người gặp thời mà sinh, phải trừ cho nhân gian một hồi tai hoạ.
“Ta ở lúc đó mới biết được, Nho Thánh ở hơn một ngàn hai trăm năm trước, trước sau phong ấn Cổ Thần, Vu Thần cùng Phật Đà.
“Cũng rốt cuộc biết Vu Thần giáo vì sao phải ăn mòn địa bàn yêu man. Bọn họ muốn mở rộng lãnh thổ, ngưng tụ khí vận, giúp Vu Thần giãy thoát Nho Thánh phong ấn. Vu Thần một khi phá giải phong ấn, Trung Nguyên sẽ là vật trong bàn tay Vu Thần giáo.”
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu:
“Đúng, Cổ Thần còn bị phong ấn ở Nam Cương, Phật Đà tình huống phức tạp nhất, nhưng cũng không thể thoát thân, khi đó, nếu Vu Thần giáo thuận lợi đánh hạ biên cảnh phía Bắc, Vu Thần là có khả năng nhất giãy thoát phong ấn đầu tiên.”
Theo bí ẩn thượng cổ tiếp xúc càng ngày càng nhiều, hắn bây giờ đã hiểu Ngụy Uyên vì sao dù có phải chết, cũng phải phong ấn Vu Thần.
Không có chiến dịch Tĩnh Sơn thành sau mùa thu, có lẽ Vu Thần bây giờ sắp thoát vây, thậm chí đã thoát vây.