Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1748: Cùng sinh cùng tử (2)



“Lựa chọn này, lợi hại đều rất rõ ràng, Phật môn còn có hai vị nhất phẩm, một vị nhị phẩm, mà Cổ tộc tuy siêu phàm cường giả nhiều, nhưng tam phẩm không đủ để nhúng tay chiến đấu cấp độ này. Thiên Cổ Bà Bà duy nhất nhị phẩm, còn là người không sở trường chiến đấu.

“Mấu chốt là, Hứa Thất An không thể ở Nam Cương điều động lực lượng chúng sinh, dẫn tới kết quả chính là, bên ta số lượng cường giả siêu phàm tăng gấp bội, nhưng chiến lực cấp cao ngược lại trượt dốc.”

Hoài Khánh lắc lắc đầu.

Hơn nữa siêu phàm Cổ tộc chưa chắc chịu hỗ trợ, bởi vì cái này đối với bọn họ mà nói, là có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, nàng còn có một băn khoăn, không có ai biết vị kia trong A Lan Đà, còn có dư sức thi triển ra Đại Nhật Như Lai pháp tướng hay không.

Nếu Thần Thù tham chiến, vị kia lại còn có dư sức, pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiện thế, tốt, cả ván đều thua.

Tính đi tính lại, để Lạc Ngọc Hành mang địa điểm độ kiếp chọn ở lãnh thổ phía Bắc, là biện pháp ổn thỏa nhất.

Vì thế Hoài Khánh lại mang quân cờ chuyển về bắc cảnh, mang Già La Thụ, Bạch Đế, cùng với “Hứa, A, Kim, Triệu” bốn vị siêu phàm xếp bên cạnh cờ “Lạc”.

“Hứa Thất An...”

Hoài Khánh nhắm mắt, lẩm bẩm nói:

“Ngươi là thực có nắm chắc, hay là đã được ăn cả ngã về không?”

...

Hứa phủ.

Một hàng cấm quân bước đi vội vàng xâm nhập trong phủ.

Trong nội sảnh lúc này, thẩm thẩm còn đang bừng bừng hứng thú hướng Mộ Nam Chi lãnh giáo bí tịch trồng hoa, ngoại viện cùng nội viện Hứa phủ nở đầy đóa hoa rực rỡ, ở cuối đông rét lạnh tỏ ra giống như tiên cảnh.

“Tỷ tỷ, ngươi mau dạy ta, pháp thuật thần kỳ như vậy như thế nào mới có thể học được?”

Thẩm thẩm bây giờ sùng bái Hoa Thần, mở mồm ngậm miệng chính là “tỷ tỷ”.

Cháu trai xui xẻo ba ngày hai bữa hướng trong phủ dẫn người, đầu tiên là Lý Diệu Chân biểu hiện lễ phép khách khí, sau lưng ở trong tấm gương nhỏ kia thảo luận nói xấu nàng.

Sau đó là thùng cơm Lệ Na cả ngày chỉ biết ăn, mỗi ngày thịt cá ăn của Hứa gia thì thôi, còn cùng nghiệt nữ Hứa Linh m trộm Dưỡng Nhan Đan của nàng.

Hai người phía trước nàng đều không thích, chỉ người tên Mộ Nam Chi này, nàng rất thích.

Tuổi cũng xấp xỉ, có đề tài chung.

“Dì Mộ cùng đại ca của ta là quan hệ thế nào?”

Hứa Linh Nguyệt bên cạnh vẻ mặt hồn nhiên, bộ dáng dịu dàng vô hại.

Hứa Linh Nguyệt thật ra không cho rằng đại ca sẽ coi trọng người phụ nữ tầm thường như vậy, tuổi còn lớn như mẹ.

Nhưng nữ nhân này nhìn qua là biết đã có chồng, vì sao lại phải vào ở Hứa phủ?

“Không có quan hệ gì, hắn ngày nào cũng quấn lấy ta mà thôi.” Mộ Nam Chi nói.

Thẩm thẩm vừa nghe, liền nổi giận, áy náy kéo tay Mộ Nam Chi:

“Ngươi nói tiểu tử xui xẻo này, thật sự là không biết xấu hổ, là ta không dạy hắn tốt, là lỗi của ta. Tỷ tỷ nói cho ta biết, hắn là quấn quít lấy ngươi như thế nào. Sau này ta bảo hắn tới trong nhà thờ tổ quỳ ba ngày ba đêm.”

Đang nói, quản gia dẫn cấm quân tiến vào.

Ba nữ tử ở đại sảnh đồng thời đứng dậy, mờ mịt nhìn bên ngoài.

Các cấm quân dừng lại ở ngoài sảnh, chia ra hai bên, giáp trụ vang lên leng keng dừng lại, đầu lĩnh dẫn đội cất bước vào sảnh, ôm quyền khom người:

“Phụng ý chỉ bệ hạ, đón nữ quyến Hứa gia vào cung.”

...

Trong kinh thành hôm nay, từ thống lĩnh cấm quân doanh đến chư công triều đình, gia quyến toàn bộ nhân vật phái thực quyền, đều bị đón vào trong cung.

Quốc khố và kho lương khắc đầy trận pháp truyền tống.

Triều đình đã làm quyết định tệ nhất, một khi Lạc Ngọc Hành độ kiếp thất bại, cường giả siêu phàm của Đại Phụng ngã xuống, nhân vật thực quyền của kinh thành sẽ lập tức dời đi.

Một trận chiến này, đối với nữ đế, đối với chư công, đối với triều đình mà nói, là một trận chiến đánh bạc vận mệnh quốc gia.

Mà đối với dân chúng tầng dưới chót mà nói, hôm nay không khác gì hôm qua, cuộc sống không tính là giàu có, lại an bình vui vẻ.

Nhiều nhất ở trà dư tửu hậu đàm luận một chút chiến sự phía nam, oán giận sao triều đình còn chưa truyền đến tin tức Hứa Ngân la một người một đao, mang vẻn vẹn mười vạn đại quân Vân Châu giết sạch.

...

Linh Bảo Quan.

Lạc Ngọc Hành đứng ở bên ao nhỏ, nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện, vươn tay:

“Trở về!”

Thần kiếm ở đỉnh đầu Hứa Thất An “ra khỏi vỏ”, trở về đến trong tay chủ nhân, mang ra một đống đỏ trắng.

“Não của ta...”

Hứa Thất An vội vàng tiếp được, hấp thu sinh mệnh lực trong máu tươi cùng óc, sau đó ngồi xổm xuống, rửa tay.

Trong quá trình, vết thương do kiếm ở đỉnh đầu hắn khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Lạc Ngọc Hành rung tay, vung hết đi máu trên thanh kiếm, hừ lạnh một tiếng.

Tốt xấu là đạo thủ Nhân Tông, lòng dạ lại hẹp hòi... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải xong, theo bản năng nhìn chung quanh, chưa phát hiện Viên hộ pháp, nhất thời thở phào.

Ngẫm lại lại cảm thấy lòng chua xót, tốt xấu là đại lão nhị phẩm, thế mà bị một con khỉ làm ra bóng ma tâm lý.

Lạc Ngọc Hành nheo mắt, lạnh như băng nói:

“Ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì?”

“Ta đang khen quốc sư xinh đẹp như tiên, có thể trở thành đạo lữ với quốc sư, là chuyện may mắn lớn nhất của ta đời này.” Hứa Thất An mặt dày cười.

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Vậy hủy bỏ hôn sự với Lâm An.”

Hứa Thất An “ha ha” một tiếng, nụ cười trên mặt tiếp đó thu liễm, gãi gãi đầu, thở dài nói:

“Ta có thể cho nàng chỉ có danh phận.”

Lạc Ngọc Hành liếc hắn một cái thật sâu.

Hứa Thất An đứng dậy, một bước vượt qua ao nhỏ, chăm chú nhìn khuôn mặt ngự tỷ tinh xảo vô cùng, thấp giọng nói:

“Ta có thể cho nàng, là cùng sinh cùng tử.

“Trận này, ta sống, nàng sống. Nàng chết, ta chết!”

Lạc Ngọc Hành mím môi, đột nhiên cúi đầu, tựa như không dám nhìn thẳng hắn, nhìn mặt ao bị gió thổi lên nếp nhăn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Hai người hóa thành cầu vồng, biến mất ở trên không kinh thành.

...

Độ kiếp chưa bắt đầu, Ung Châu đã lâm vào trong phong hỏa báo động.

Đại quân Vân Châu vòng qua Tầm Châu, ở ngoài Nam Quan thành cách đông nam Tầm Châu tám mươi dặm tập kết.

Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, quy mô công thành, trong nửa ngày đã hạ được Nam Quan thành lực lượng thủ bị không hề mạnh.

Sau khi đánh hạ Nam Quan thành, Vân Châu quân cũng không chiếm cứ, mà là giết cả thành.

Sau đó cướp bóc dân cư, vật tư còn sót lại, rút quân quy mô, lưu lại thành trì hóa thành phế tích.

Đây là đấu pháp kiểu cướp bóc rất kinh điển, tập trung lực lượng, đánh xong là đi, cướp bóc vật tư lấy chiến nuôi chiến, đồng thời còn có thể khiến thủ quân mệt mỏi ứng phó, vì tu sửa tường thành hao phí nhân lực vật lực.

Chương 1769: Cùng sinh cùng tử (3)

Ngoại tộc thường dùng loại chiến thuật này, tư tưởng trung tâm chính là “chân trần không sợ đi giày”.

Sau khi tàn sát cả thành, thám báo Đại Phụng quân lẻn vào Nam Quan thành tra xét tình huống, phát hiện tòa thành trì này vốn có mấy vạn dân sinh sống, đã chỉ còn tường đổ ngói vỡ.

Trong thành chó gà không tha, phòng ốc sập, thiêu hủy, thi thể thủ quân và dân chúng chồng chất như núi, tận mười hai tòa kinh quan*.

(*): một phương pháp xử lý thi thể những kẻ bại trận trong một cuộc chiến. Sau chiến tranh, kẻ chiến thắng sẽ thu thập xác của kẻ bại trận và chất thành đống bên đường và được đắp đất đắp thành gò, khoe chiến tích quân sự hoặc cảnh cáo kẻ thù.

Trước mỗi một tòa kinh quan đều dựng một tấm gỗ, lấy máu viết chữ:

Kẻ diệt thành—— Trác Hạo Nhiên!

Xây kinh quan thể hiện chiến công.

Dương Cung quan chỉ huy tối cao chiến trường Ung Châu, ngay trong đêm triệu tập phụ tá nghị sự, giữ lại đối sách vườn không nhà trống, đồng thời phân ra ba thành binh lực phụ trách các hạng nhiệm vụ như gấp rút tiếp viện, quấy rầy, chặt đứt tuyến tiếp viện của quân địch.

Chiến tranh từ thủ vững không ra, biến thành nửa dã chiến nửa thủ thành.

Hứa Tân Niên dẫn bốn ngàn kỵ binh, năm trăm hỏa pháo thủ, lượn lờ ở trên chiến trường hoang vắng.

Ở trong trận thủ thành Thanh Châu, Hứa nhị lang đã bày ra năng lực chỉ huy rất mạnh, bởi vậy hắn cùng mấy vị thành viên Thiên Địa Hội đều tự chỉ huy một mũi kỵ binh, phụ trách đánh du kích chiến.

Trừ năng lực bản thân, nguyên nhân Hứa nhị lang được ủy thác trọng trách còn có hai cái.

Hằng Viễn đại sư ở trong đội ngũ hắn dẫn dắt, mà Hằng Viễn có thể liên lạc cùng người khác của Thiên Địa Hội, tốc độ tin tức truyền cực nhanh, càng dễ dàng đánh phối hợp hơn.

Điều này ở trên chiến trường, quả thực là ưu thế không giảng đạo lý.

Mà càng không giảng đạo lý hơn là, trong tay Hứa Tân Niên có một tấm gương, pháp bảo có thể soi phạm vi ngàn dặm.

Hồn Thiên Thần Kính!

Đây là ‘hack’ Hứa Thất An giao cho đường đệ lúc rời khỏi.

Hồn Thiên Thần Kính, soi chiếu ngàn dặm, tiến có thể đánh bất ngờ quân địch, giết đối phương không kịp trở tay. Lui có thể tránh mũi nhọn của chúng, tự bảo vệ mình chạy trốn.

Đó là nguyên nhân Hứa Thất An lúc trước vì sao cố giữ lại Hồn Thiên Thần Kính, ở trên chiến trường, nó thật sự quá quan trọng.

“A Di Đà Phật!”

Hằng Viễn đại sư thu lại mảnh vỡ Địa Thư, vẻ mặt từ bi chắp tay, niệm tụng Phật hiệu.

Hứa nhị lang nghiêng đầu hỏi:

“Đại sư?”

Hằng Viễn đại sư thở dài nói:

“Lý Diệu Chân đạo hữu mới vừa đi Nam Quan thành một chuyến, thông qua Địa Thư miêu tả thảm trạng trong thành, bần tăng không đành lòng xem nữa.”

Hứa nhị lang giật mình, thử nói:

“Cho ta xem xem?”

Hằng Viễn đại sư gật đầu, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư đưa qua.

Hứa nhị lang đưa tay tiếp nhận, chăm chú nhìn về phía mặt gương ngọc thạch, từng hàng chữ nhỏ hiện ra ở mặt gương.

【 2: Vân Châu quân rốt cuộc bại lộ bản tính, bọn hắn ngay cả phụ nữ trẻ con cũng không buông tha, mang Nam Quan thành giết sạch sẽ. Loạn thần tặc tử như vậy, còn có Trác Hạo Nhiên kia, lão nương muốn tận tay giết hắn. 】

Lý Diệu Chân tức đến phát run.

【 4: Vân Châu quân thế tới rào rạt, tàn sát cả thành tăng lên lòng quân. Ta có dự cảm, trận chiến Ung Châu này, đánh sẽ so với lúc Thanh Châu càng thảm liệt hơn. 】

【 7: Nếu không chúng ta đi ám sát Trác Hạo Nhiên? 】

Lý Linh Tố vừa nghe xong sư muội miêu tả, trong đầu có chút nghẹn, hắn chung quy vẫn chưa thái thượng vong tình, vẫn sẽ bị cảm xúc khống chế.

【 4: Đầu tiên ngươi phải xác nhận vị trí hắn trước, Vân Châu có thám báo Chu Tước quân tuần tra, lúc chúng ta tìm được hắn, hắn cũng có thể phát hiện chúng ta. Muốn khóa mục tiêu Trác Hạo Nhiên phi thường khó khăn. 】

Trác Hạo Nhiên... Hứa nhị lang sờ sờ ngực, nhớ tới ngày đó Tùng Sơn huyện luân hãm.

Họ Trác ở Tùng Sơn huyện từng chịu đau khổ, ngày đó sau khi phá thành, Trác Hạo Nhiên tàn sát thủ quân và dân chúng khắp nơi, đuổi giết hắn mấy chục dặm, suýt nữa một đao giết hắn.

Lý Diệu Chân hùng hổ mắng một trận, ước định với thành viên Thiên Địa Hội, một khi có hành tung của Trác Hạo Nhiên, liền lập tức dẫn binh bôn tập, chém giết tên cuồng phu tàn sát thành trì này.

Sau đó diễn đàn Địa Thư bình tĩnh trở lại, không ai truyền thư nữa.

Hứa nhị lang mang Địa Thư trả lại cho Hằng Viễn đại sư, hỏi:

“Đại sư vì sao không giống bọn họ, xây dựng quân đội?”

Hằng Viễn lắc đầu:

“Bần tăng một võ tăng, không hiểu những thứ này.”

Hứa Tân Niên gật gật đầu, chợt cảm giác trong lòng nóng lên, vội vàng lấy ra một tấm gương đồng xanh thiếu nửa khối.

“Tiểu tử thối, ngươi ngay cả long khí cũng không có, cũng xứng có được bổn tọa?”

Mặt gương Hồn Thiên Thần Kính hiện ra một cái miệng, “Phi” một tiếng, hùng hổ mắng:

“Bổn tọa là bảo bối ngươi không thể có được, ngươi muốn sử dụng ta, phải thêm tiền, phải dùng khí cơ ôn dưỡng ta.”

Khí cơ đương nhiên không thể so sánh với long khí, nhưng cũng là năng lượng chí thuần chí dương.

Hằng Viễn nghe vậy, nói:

“Giao cho bần tăng đi.”

Hứa nhị lang là đệ tử nho gia, không có khí cơ thứ này.

Hứa nhị lang nhíu nhíu mày, nói:

“Đại ca đã nói với ta, ngươi đạt thành giao dịch với hắn, tạm thời ở lại bên người ta, bây giờ nhắc cái này với ta, là muốn chơi ta?”

“Đúng thì thế nào!” Hồn Thiên Thần Kính một tư thái chân trần không sợ đi giày.

Hứa nhị lang nhìn nó một cái: “Ta thấy ngươi là muốn bị mắng.”

...

“Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, ngươi tên nhân tộc mỏ nhọn này.”

Nửa khắc sau, Hồn Thiên Thần Kính cảm giác mình biến thành bại hoại trong pháp bảo, cả giận nói:

“Ta lười tranh cãi với ngươi, không có việc gì đừng gọi ta.”

“Chờ chút!”

Hứa nhị lang tháo xuống túi nước, uống một ngụm:

“Ngươi triển lãm trước cho ta một lần bản lãnh của ngươi.”

Hồn Thiên Thần Kính nghĩ một chút, cảm thấy không có chuyện gì cả, liền nói:

“Nhìn kỹ đây!”

Mặt gương đồng xanh lập tức pha lê hóa, nhộn nhạo như sóng nước, gợn sóng chậm rãi phẳng lại, hiển hóa ra một hình ảnh.

Đó là trong một tòa quân trướng, một tráng hán dáng người khôi ngô, tr@n truồng ghé vào trên lưng một thiếu niên gầy gò, làm vận động lặp lại mà đơn điệu.

Thiếu niên đó sắc mặt trắng bệch, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, tựa như cực kỳ đau đớn.

“Ngươi cho ta xem cái này làm chi.”

Hứa nhị lang cảm giác bị mạo phạm, giận dữ nói.

Trong quan to hiển quý, cùng với trong quân, có sở thích chơi gay không ở số ít, không có gì kỳ quái, nhưng Hứa nhị lang chính là cảm thấy cái gương nát này đang đá đểu hắn. “Lựa chọn này, lợi hại đều rất rõ ràng, Phật môn còn có hai vị nhất phẩm, một vị nhị phẩm, mà Cổ tộc tuy siêu phàm cường giả nhiều, nhưng tam phẩm không đủ để nhúng tay chiến đấu cấp độ này. Thiên Cổ Bà Bà duy nhất nhị phẩm, còn là người không sở trường chiến đấu.

“Mấu chốt là, Hứa Thất An không thể ở Nam Cương điều động lực lượng chúng sinh, dẫn tới kết quả chính là, bên ta số lượng cường giả siêu phàm tăng gấp bội, nhưng chiến lực cấp cao ngược lại trượt dốc.”

Hoài Khánh lắc lắc đầu.

Hơn nữa siêu phàm Cổ tộc chưa chắc chịu hỗ trợ, bởi vì cái này đối với bọn họ mà nói, là có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, nàng còn có một băn khoăn, không có ai biết vị kia trong A Lan Đà, còn có dư sức thi triển ra Đại Nhật Như Lai pháp tướng hay không.

Nếu Thần Thù tham chiến, vị kia lại còn có dư sức, pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiện thế, tốt, cả ván đều thua.

Tính đi tính lại, để Lạc Ngọc Hành mang địa điểm độ kiếp chọn ở lãnh thổ phía Bắc, là biện pháp ổn thỏa nhất.

Vì thế Hoài Khánh lại mang quân cờ chuyển về bắc cảnh, mang Già La Thụ, Bạch Đế, cùng với “Hứa, A, Kim, Triệu” bốn vị siêu phàm xếp bên cạnh cờ “Lạc”.

“Hứa Thất An...”

Hoài Khánh nhắm mắt, lẩm bẩm nói:

“Ngươi là thực có nắm chắc, hay là đã được ăn cả ngã về không?”

...

Hứa phủ.

Một hàng cấm quân bước đi vội vàng xâm nhập trong phủ.

Trong nội sảnh lúc này, thẩm thẩm còn đang bừng bừng hứng thú hướng Mộ Nam Chi lãnh giáo bí tịch trồng hoa, ngoại viện cùng nội viện Hứa phủ nở đầy đóa hoa rực rỡ, ở cuối đông rét lạnh tỏ ra giống như tiên cảnh.

“Tỷ tỷ, ngươi mau dạy ta, pháp thuật thần kỳ như vậy như thế nào mới có thể học được?”

Thẩm thẩm bây giờ sùng bái Hoa Thần, mở mồm ngậm miệng chính là “tỷ tỷ”.

Cháu trai xui xẻo ba ngày hai bữa hướng trong phủ dẫn người, đầu tiên là Lý Diệu Chân biểu hiện lễ phép khách khí, sau lưng ở trong tấm gương nhỏ kia thảo luận nói xấu nàng.

Sau đó là thùng cơm Lệ Na cả ngày chỉ biết ăn, mỗi ngày thịt cá ăn của Hứa gia thì thôi, còn cùng nghiệt nữ Hứa Linh m trộm Dưỡng Nhan Đan của nàng.

Hai người phía trước nàng đều không thích, chỉ người tên Mộ Nam Chi này, nàng rất thích.

Tuổi cũng xấp xỉ, có đề tài chung.

“Dì Mộ cùng đại ca của ta là quan hệ thế nào?”

Hứa Linh Nguyệt bên cạnh vẻ mặt hồn nhiên, bộ dáng dịu dàng vô hại.

Hứa Linh Nguyệt thật ra không cho rằng đại ca sẽ coi trọng người phụ nữ tầm thường như vậy, tuổi còn lớn như mẹ.

Nhưng nữ nhân này nhìn qua là biết đã có chồng, vì sao lại phải vào ở Hứa phủ?

“Không có quan hệ gì, hắn ngày nào cũng quấn lấy ta mà thôi.” Mộ Nam Chi nói.

Thẩm thẩm vừa nghe, liền nổi giận, áy náy kéo tay Mộ Nam Chi:

“Ngươi nói tiểu tử xui xẻo này, thật sự là không biết xấu hổ, là ta không dạy hắn tốt, là lỗi của ta. Tỷ tỷ nói cho ta biết, hắn là quấn quít lấy ngươi như thế nào. Sau này ta bảo hắn tới trong nhà thờ tổ quỳ ba ngày ba đêm.”

Đang nói, quản gia dẫn cấm quân tiến vào.

Ba nữ tử ở đại sảnh đồng thời đứng dậy, mờ mịt nhìn bên ngoài.

Các cấm quân dừng lại ở ngoài sảnh, chia ra hai bên, giáp trụ vang lên leng keng dừng lại, đầu lĩnh dẫn đội cất bước vào sảnh, ôm quyền khom người:

“Phụng ý chỉ bệ hạ, đón nữ quyến Hứa gia vào cung.”

...

Trong kinh thành hôm nay, từ thống lĩnh cấm quân doanh đến chư công triều đình, gia quyến toàn bộ nhân vật phái thực quyền, đều bị đón vào trong cung.

Quốc khố và kho lương khắc đầy trận pháp truyền tống.

Triều đình đã làm quyết định tệ nhất, một khi Lạc Ngọc Hành độ kiếp thất bại, cường giả siêu phàm của Đại Phụng ngã xuống, nhân vật thực quyền của kinh thành sẽ lập tức dời đi.

Một trận chiến này, đối với nữ đế, đối với chư công, đối với triều đình mà nói, là một trận chiến đánh bạc vận mệnh quốc gia.

Mà đối với dân chúng tầng dưới chót mà nói, hôm nay không khác gì hôm qua, cuộc sống không tính là giàu có, lại an bình vui vẻ.

Nhiều nhất ở trà dư tửu hậu đàm luận một chút chiến sự phía nam, oán giận sao triều đình còn chưa truyền đến tin tức Hứa Ngân la một người một đao, mang vẻn vẹn mười vạn đại quân Vân Châu giết sạch.

...

Linh Bảo Quan.

Lạc Ngọc Hành đứng ở bên ao nhỏ, nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện, vươn tay:

“Trở về!”

Thần kiếm ở đỉnh đầu Hứa Thất An “ra khỏi vỏ”, trở về đến trong tay chủ nhân, mang ra một đống đỏ trắng.

“Não của ta...”

Hứa Thất An vội vàng tiếp được, hấp thu sinh mệnh lực trong máu tươi cùng óc, sau đó ngồi xổm xuống, rửa tay.

Trong quá trình, vết thương do kiếm ở đỉnh đầu hắn khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Lạc Ngọc Hành rung tay, vung hết đi máu trên thanh kiếm, hừ lạnh một tiếng.

Tốt xấu là đạo thủ Nhân Tông, lòng dạ lại hẹp hòi... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải xong, theo bản năng nhìn chung quanh, chưa phát hiện Viên hộ pháp, nhất thời thở phào.

Ngẫm lại lại cảm thấy lòng chua xót, tốt xấu là đại lão nhị phẩm, thế mà bị một con khỉ làm ra bóng ma tâm lý.

Lạc Ngọc Hành nheo mắt, lạnh như băng nói:

“Ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì?”

“Ta đang khen quốc sư xinh đẹp như tiên, có thể trở thành đạo lữ với quốc sư, là chuyện may mắn lớn nhất của ta đời này.” Hứa Thất An mặt dày cười.

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Vậy hủy bỏ hôn sự với Lâm An.”

Hứa Thất An “ha ha” một tiếng, nụ cười trên mặt tiếp đó thu liễm, gãi gãi đầu, thở dài nói:

“Ta có thể cho nàng chỉ có danh phận.”

Lạc Ngọc Hành liếc hắn một cái thật sâu.

Hứa Thất An đứng dậy, một bước vượt qua ao nhỏ, chăm chú nhìn khuôn mặt ngự tỷ tinh xảo vô cùng, thấp giọng nói:

“Ta có thể cho nàng, là cùng sinh cùng tử.

“Trận này, ta sống, nàng sống. Nàng chết, ta chết!”

Lạc Ngọc Hành mím môi, đột nhiên cúi đầu, tựa như không dám nhìn thẳng hắn, nhìn mặt ao bị gió thổi lên nếp nhăn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Hai người hóa thành cầu vồng, biến mất ở trên không kinh thành.

...

Độ kiếp chưa bắt đầu, Ung Châu đã lâm vào trong phong hỏa báo động.

Đại quân Vân Châu vòng qua Tầm Châu, ở ngoài Nam Quan thành cách đông nam Tầm Châu tám mươi dặm tập kết.

Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, quy mô công thành, trong nửa ngày đã hạ được Nam Quan thành lực lượng thủ bị không hề mạnh.

Sau khi đánh hạ Nam Quan thành, Vân Châu quân cũng không chiếm cứ, mà là giết cả thành.

Sau đó cướp bóc dân cư, vật tư còn sót lại, rút quân quy mô, lưu lại thành trì hóa thành phế tích.

Đây là đấu pháp kiểu cướp bóc rất kinh điển, tập trung lực lượng, đánh xong là đi, cướp bóc vật tư lấy chiến nuôi chiến, đồng thời còn có thể khiến thủ quân mệt mỏi ứng phó, vì tu sửa tường thành hao phí nhân lực vật lực.

Chương 1769: Cùng sinh cùng tử (3)

Ngoại tộc thường dùng loại chiến thuật này, tư tưởng trung tâm chính là “chân trần không sợ đi giày”.

Sau khi tàn sát cả thành, thám báo Đại Phụng quân lẻn vào Nam Quan thành tra xét tình huống, phát hiện tòa thành trì này vốn có mấy vạn dân sinh sống, đã chỉ còn tường đổ ngói vỡ.

Trong thành chó gà không tha, phòng ốc sập, thiêu hủy, thi thể thủ quân và dân chúng chồng chất như núi, tận mười hai tòa kinh quan*.

(*): một phương pháp xử lý thi thể những kẻ bại trận trong một cuộc chiến. Sau chiến tranh, kẻ chiến thắng sẽ thu thập xác của kẻ bại trận và chất thành đống bên đường và được đắp đất đắp thành gò, khoe chiến tích quân sự hoặc cảnh cáo kẻ thù.

Trước mỗi một tòa kinh quan đều dựng một tấm gỗ, lấy máu viết chữ:

Kẻ diệt thành—— Trác Hạo Nhiên!

Xây kinh quan thể hiện chiến công.

Dương Cung quan chỉ huy tối cao chiến trường Ung Châu, ngay trong đêm triệu tập phụ tá nghị sự, giữ lại đối sách vườn không nhà trống, đồng thời phân ra ba thành binh lực phụ trách các hạng nhiệm vụ như gấp rút tiếp viện, quấy rầy, chặt đứt tuyến tiếp viện của quân địch.

Chiến tranh từ thủ vững không ra, biến thành nửa dã chiến nửa thủ thành.

Hứa Tân Niên dẫn bốn ngàn kỵ binh, năm trăm hỏa pháo thủ, lượn lờ ở trên chiến trường hoang vắng.

Ở trong trận thủ thành Thanh Châu, Hứa nhị lang đã bày ra năng lực chỉ huy rất mạnh, bởi vậy hắn cùng mấy vị thành viên Thiên Địa Hội đều tự chỉ huy một mũi kỵ binh, phụ trách đánh du kích chiến.

Trừ năng lực bản thân, nguyên nhân Hứa nhị lang được ủy thác trọng trách còn có hai cái.

Hằng Viễn đại sư ở trong đội ngũ hắn dẫn dắt, mà Hằng Viễn có thể liên lạc cùng người khác của Thiên Địa Hội, tốc độ tin tức truyền cực nhanh, càng dễ dàng đánh phối hợp hơn.

Điều này ở trên chiến trường, quả thực là ưu thế không giảng đạo lý.

Mà càng không giảng đạo lý hơn là, trong tay Hứa Tân Niên có một tấm gương, pháp bảo có thể soi phạm vi ngàn dặm.

Hồn Thiên Thần Kính!

Đây là ‘hack’ Hứa Thất An giao cho đường đệ lúc rời khỏi.

Hồn Thiên Thần Kính, soi chiếu ngàn dặm, tiến có thể đánh bất ngờ quân địch, giết đối phương không kịp trở tay. Lui có thể tránh mũi nhọn của chúng, tự bảo vệ mình chạy trốn.

Đó là nguyên nhân Hứa Thất An lúc trước vì sao cố giữ lại Hồn Thiên Thần Kính, ở trên chiến trường, nó thật sự quá quan trọng.

“A Di Đà Phật!”

Hằng Viễn đại sư thu lại mảnh vỡ Địa Thư, vẻ mặt từ bi chắp tay, niệm tụng Phật hiệu.

Hứa nhị lang nghiêng đầu hỏi:

“Đại sư?”

Hằng Viễn đại sư thở dài nói:

“Lý Diệu Chân đạo hữu mới vừa đi Nam Quan thành một chuyến, thông qua Địa Thư miêu tả thảm trạng trong thành, bần tăng không đành lòng xem nữa.”

Hứa nhị lang giật mình, thử nói:

“Cho ta xem xem?”

Hằng Viễn đại sư gật đầu, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư đưa qua.

Hứa nhị lang đưa tay tiếp nhận, chăm chú nhìn về phía mặt gương ngọc thạch, từng hàng chữ nhỏ hiện ra ở mặt gương.

【 2: Vân Châu quân rốt cuộc bại lộ bản tính, bọn hắn ngay cả phụ nữ trẻ con cũng không buông tha, mang Nam Quan thành giết sạch sẽ. Loạn thần tặc tử như vậy, còn có Trác Hạo Nhiên kia, lão nương muốn tận tay giết hắn. 】

Lý Diệu Chân tức đến phát run.

【 4: Vân Châu quân thế tới rào rạt, tàn sát cả thành tăng lên lòng quân. Ta có dự cảm, trận chiến Ung Châu này, đánh sẽ so với lúc Thanh Châu càng thảm liệt hơn. 】

【 7: Nếu không chúng ta đi ám sát Trác Hạo Nhiên? 】

Lý Linh Tố vừa nghe xong sư muội miêu tả, trong đầu có chút nghẹn, hắn chung quy vẫn chưa thái thượng vong tình, vẫn sẽ bị cảm xúc khống chế.

【 4: Đầu tiên ngươi phải xác nhận vị trí hắn trước, Vân Châu có thám báo Chu Tước quân tuần tra, lúc chúng ta tìm được hắn, hắn cũng có thể phát hiện chúng ta. Muốn khóa mục tiêu Trác Hạo Nhiên phi thường khó khăn. 】

Trác Hạo Nhiên... Hứa nhị lang sờ sờ ngực, nhớ tới ngày đó Tùng Sơn huyện luân hãm.

Họ Trác ở Tùng Sơn huyện từng chịu đau khổ, ngày đó sau khi phá thành, Trác Hạo Nhiên tàn sát thủ quân và dân chúng khắp nơi, đuổi giết hắn mấy chục dặm, suýt nữa một đao giết hắn.

Lý Diệu Chân hùng hổ mắng một trận, ước định với thành viên Thiên Địa Hội, một khi có hành tung của Trác Hạo Nhiên, liền lập tức dẫn binh bôn tập, chém giết tên cuồng phu tàn sát thành trì này.

Sau đó diễn đàn Địa Thư bình tĩnh trở lại, không ai truyền thư nữa.

Hứa nhị lang mang Địa Thư trả lại cho Hằng Viễn đại sư, hỏi:

“Đại sư vì sao không giống bọn họ, xây dựng quân đội?”

Hằng Viễn lắc đầu:

“Bần tăng một võ tăng, không hiểu những thứ này.”

Hứa Tân Niên gật gật đầu, chợt cảm giác trong lòng nóng lên, vội vàng lấy ra một tấm gương đồng xanh thiếu nửa khối.

“Tiểu tử thối, ngươi ngay cả long khí cũng không có, cũng xứng có được bổn tọa?”

Mặt gương Hồn Thiên Thần Kính hiện ra một cái miệng, “Phi” một tiếng, hùng hổ mắng:

“Bổn tọa là bảo bối ngươi không thể có được, ngươi muốn sử dụng ta, phải thêm tiền, phải dùng khí cơ ôn dưỡng ta.”

Khí cơ đương nhiên không thể so sánh với long khí, nhưng cũng là năng lượng chí thuần chí dương.

Hằng Viễn nghe vậy, nói:

“Giao cho bần tăng đi.”

Hứa nhị lang là đệ tử nho gia, không có khí cơ thứ này.

Hứa nhị lang nhíu nhíu mày, nói:

“Đại ca đã nói với ta, ngươi đạt thành giao dịch với hắn, tạm thời ở lại bên người ta, bây giờ nhắc cái này với ta, là muốn chơi ta?”

“Đúng thì thế nào!” Hồn Thiên Thần Kính một tư thái chân trần không sợ đi giày.

Hứa nhị lang nhìn nó một cái: “Ta thấy ngươi là muốn bị mắng.”

...

“Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, ngươi tên nhân tộc mỏ nhọn này.”

Nửa khắc sau, Hồn Thiên Thần Kính cảm giác mình biến thành bại hoại trong pháp bảo, cả giận nói:

“Ta lười tranh cãi với ngươi, không có việc gì đừng gọi ta.”

“Chờ chút!”

Hứa nhị lang tháo xuống túi nước, uống một ngụm:

“Ngươi triển lãm trước cho ta một lần bản lãnh của ngươi.”

Hồn Thiên Thần Kính nghĩ một chút, cảm thấy không có chuyện gì cả, liền nói:

“Nhìn kỹ đây!”

Mặt gương đồng xanh lập tức pha lê hóa, nhộn nhạo như sóng nước, gợn sóng chậm rãi phẳng lại, hiển hóa ra một hình ảnh.

Đó là trong một tòa quân trướng, một tráng hán dáng người khôi ngô, tr@n truồng ghé vào trên lưng một thiếu niên gầy gò, làm vận động lặp lại mà đơn điệu.

Thiếu niên đó sắc mặt trắng bệch, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, tựa như cực kỳ đau đớn.

“Ngươi cho ta xem cái này làm chi.”

Hứa nhị lang cảm giác bị mạo phạm, giận dữ nói.

Trong quan to hiển quý, cùng với trong quân, có sở thích chơi gay không ở số ít, không có gì kỳ quái, nhưng Hứa nhị lang chính là cảm thấy cái gương nát này đang đá đểu hắn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv