“Bệ hạ có gì dặn dò?”
Nghe nói hoàng đế mới tới chơi, Tống Khanh làm người đứng đầu Ti Thiên Giám hôm nay, không tình nguyện gác lại thực nghiệm luyện kim thuật trong tay, tới nghênh đón.
Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Mở cửa mật thất, trẫm muốn gặp Ngụy Công.”
Tống Khanh lập tức mang tới một xâu dài chìa khóa, lần lượt mở ra cánh cửa sắt khiến tứ phẩm võ phu cũng bó tay, nhưng vách tường một quyền có thể đánh thủng, thành ra cũng vô dụng đó.
“Lui xuống đi!”
Hoài Khánh dặn dò.
Tống Khanh vui vẻ trở về làm thí nghiệm.
Hoài Khánh đi vào mật thất, xuyên qua phòng ngoài đặt các loại pháp khí cùng thí nghiệm phẩm, tới phòng trong, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thông khí chiếu xạ vào, trên giường mềm trong phòng, có một vị nam nhân áo xanh nằm.
Khuôn mặt tuấn tú, thái dương hơi sương gió.
“Ngụy Công, ngươi ngày đó mang cơ sở ngầm Đả Canh Nhân giao cho trẫm, là là ám chỉ ta xưng đế nhỉ.”
Hoài Khánh ngồi ở bên giường, nhìn nam nhân trung niên ngủ say, thở dài nói:
“Ngươi tính toán không bỏ sót, có tính đến Bạch Đế không?
“Đại Phụng nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, ngươi liền có thể sống lại. Nếu không vượt qua được, ngài cùng mẫu hậu, chỉ có thể kiếp sau nối lại tiền duyên.”
...
A Lan Đà.
Dưới cây bồ đề, Quảng Hiền Bồ Tát chắp tay ngồi xếp bằng, nhìn bát vàng chiếu ra bóng người Già La Thụ, nói:
“Đạo môn thiên kiếp, chia hai giai đoạn, tổng cộng mười ba ngày. Lạc Ngọc Hành muốn thuận lợi độ kiếp, khó càng thêm khó. Nhưng các ngươi không thể sơ ý, đừng bị thiên kiếp cuốn vào trong đó.”
Thanh âm hắn nghe không ra nam nữ già trẻ.
Già La Thụ Bồ Tát trầm ngâm nói:
“Ý của ngươi là, bọn họ vô cùng có khả năng muốn mượn thiên kiếp, xua hổ nuốt sói.”
Lưu Ly Bồ Tát ở một bên khác, giọng điệu không xen lẫn cảm tình nói:
“Bằng không, bọn họ làm sao chiến thắng ngươi cùng hậu duệ thần ma kia.”
Già La Thụ gật gật đầu, nói:
“Độ Ách còn ở A Lan Đà?”
Quảng Hiền Bồ Tát đáp lại:
“Ngày ngày truyền bá đại thừa Phật pháp, hắn Phật tâm thấu triệt, khác với A Tô La.”
Đề cập tên phản bội này, sắc mặt ba vị Bồ Tát đều không quá dễ coi.
Quảng Hiền Bồ Tát chuyển hướng đề tài:
“Trận này quyết định chiến sự Trung Nguyên thành bại, nhất định đừng sơ ý.”
Già La Thụ Bồ Tát gật đầu.
...
Tầm Châu.
Dương Cung ánh mắt bình tĩnh đảo qua hai bên, bên trái là võ tướng, quan văn Thanh Châu ban đầu, bên phải là Lý Mộ Bạch, Trương Thận, Hứa nhị lang, lãnh tụ bốn bộ lạc Cổ tộc, cùng với Lý Diệu Chân, Lý Linh Tố, Sở Nguyên Chẩn, Hằng Viễn bốn vị thành viên Thiên Địa Hội.
Còn có Dương Thiên Huyễn đứng ở trong góc, quật cường dùng cái gáy hướng tới mọi người.
“Đây là một lần nghị sự cuối cùng.”
Giọng điệu và ánh mắt Dương Cung bình tĩnh như nhau:
“Trên người các vị đều có gánh nặng, sau chiến dịch này, mặc kệ Ung Châu thủ được hay không, trong các vị đang ngồi, bao gồm ta, sẽ có người vĩnh viễn ở lại trên chiến trường.”
Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, trận này liên quan đến Đại Phụng tồn vong, sẽ giải quyết vận mệnh Đại Phụng cùng Vân Châu.
“Ban đầu giao chiến, Đại Phụng quốc khố trống rỗng, dân sinh khó khăn. Từ Thanh Châu đến Ung Châu, mấy vạn tinh nhuệ da ngựa bọc thây, ở lại chiến trường. Một đường hành tẩu, chúng ta giải quyết vấn đề binh lực, giải quyết vấn đề lương thảo, giải quyết vấn đề minh hữu không đủ.
“Không lâu trước đó, chúng ta mất đi Giám chính, nhưng vẫn chống đỡ qua được. Bây giờ, ta hy vọng các vị, hy vọng Đại Phụng, vẫn có thể chống đỡ qua được.”
Dương Cung hai tay chống bàn, giọng điệu trầm thấp:
“Hứa Ngân la từng ở điện Á Thánh của thư viện Vân Lộc đề chữ, bản quan chưa từng may mắn tận mắt thấy, nhưng ghi tạc trong lòng.
“Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng sinh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.”
Thanh âm hắn đột nhiên cất cao:
“Thân ở loạn thế, nên chết thì chết.
“Bản quan khẩn cầu các vị, vì Đại Phụng, vì Trung Nguyên, khẳng khái chịu chết!”
...
Cách Tầm Châu công thành chiến đã trôi qua mười ngày, Vân Châu quân chỉnh đốn trang bị chờ xuất phát, các đại doanh kỵ binh, bộ binh, pháo binh, phi thú kỵ đều tập kết ở các nơi của Thanh Châu.
Thanh Châu bố chính sứ ti, sảnh lớn.
Thích Quảng Bá một thân nhung trang, một tay ấn bội đao, nhìn quét các tướng sĩ bên cạnh bàn, trầm giọng nói:
“Thành công thất bại ở một hành động này, các vị, cùng bổn soái, san bằng Ung Châu.”
Cơ Huyền dẫn đầu đứng dậy, gằn từng chữ:
“San bằng Ung Châu!”
Các tướng lĩnh ùn ùn đứng dậy, cao giọng đáp lại:
“San bằng Ung Châu!”
...
Một ngày này, thành Thanh Châu lôi điện đan xen, mưa như trút nước.
Dân chúng, binh sĩ trong thành thấy một dị thú sừng rồng bờm sư tử, môi cá sấu mũi trâu từ trên không thành Thanh Châu bay qua.
Vân Châu thụy thú Bạch Đế, trở về Cửu Châu.
Sĩ khí Vân Châu quân tăng vọt.
Ngự thư phòng.
Các hoạn quan đưa đến sa bàn, lá cờ nhỏ, dựa theo nữ đế dặn dò bày ra, lá cờ nhỏ màu đỏ đại biểu Đại Phụng quân, lá cờ nhỏ màu lam đại biểu Vân Châu quân.
Ngoài ra, còn có Nam Cương, Tây Vực, Vu Thần giáo, cả một cái Cửu Châu đại lục hơi co lại.
Trong đó có mười mấy lá cờ nhỏ nền đen viền vàng, trên cờ viết “Lạc, Triệu, Hứa, Khấu, Kim, A, Tôn” các chữ.
Hoài Khánh phất tay áo, hoạn quan trong điện tuần tự lui ra.
Trong ngự thư phòng yên tĩnh, Hoài Khánh mang “Lạc” đổ tới biên cảnh phía Bắc, sau đó lần lượt minh hữu cùng kẻ địch cùng nhau đẩy qua.
Thanh trừ tất cả siêu phàm thượng vàng hạ cám, chỉ tử chiến cùng Bạch Đế, Già La Thụ, đây là cục diện phe Đại Phụng cho rằng tốt nhất.
Nhưng cũng có lẽ, kẻ địch sẽ có cái nhìn khác.
Vì thế, Hoài Khánh mang lá cờ nhỏ “Bạch Đế” và “Già La Thụ” đẩy tới Ung Châu.
Nếu Vân Châu quân thừa dịp Lạc Ngọc Hành độ kiếp, tập trung lực lượng một hơi bắt được Ung Châu, vậy ở trong mắt Hoài Khánh, đây là tổn thất có thể chấp nhận.
Đừng nói đánh hạ Ung Châu, cho dù mang kinh thành chắp tay nhường, Hoài Khánh cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Bởi vì Hứa Bình Phong không có khả năng ở trong mười ba ngày luyện hóa khí vận Ung Châu và kinh thành, đánh hạ Ung Châu, cũng chỉ là trong khoảng thời gian ngắn chiếm lĩnh, nhưng đổi lấy là Lạc Ngọc Hành độ kiếp thành công, tấn thăng nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên.
Đến lúc đó, Đại Phụng hoàn toàn có năng lực vồ ngược.
Đây là cái nhìn đại cục của nàng.
Sau đó, Hoài Khánh lại mang cờ “Lạc” đẩy tới Nam Cương, nếu mang địa điểm chiến đấu an bài ở Nam Cương thì sao?
Nơi này tất cả đều là minh hữu của Đại Phụng. “Bệ hạ có gì dặn dò?”
Nghe nói hoàng đế mới tới chơi, Tống Khanh làm người đứng đầu Ti Thiên Giám hôm nay, không tình nguyện gác lại thực nghiệm luyện kim thuật trong tay, tới nghênh đón.
Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Mở cửa mật thất, trẫm muốn gặp Ngụy Công.”
Tống Khanh lập tức mang tới một xâu dài chìa khóa, lần lượt mở ra cánh cửa sắt khiến tứ phẩm võ phu cũng bó tay, nhưng vách tường một quyền có thể đánh thủng, thành ra cũng vô dụng đó.
“Lui xuống đi!”
Hoài Khánh dặn dò.
Tống Khanh vui vẻ trở về làm thí nghiệm.
Hoài Khánh đi vào mật thất, xuyên qua phòng ngoài đặt các loại pháp khí cùng thí nghiệm phẩm, tới phòng trong, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thông khí chiếu xạ vào, trên giường mềm trong phòng, có một vị nam nhân áo xanh nằm.
Khuôn mặt tuấn tú, thái dương hơi sương gió.
“Ngụy Công, ngươi ngày đó mang cơ sở ngầm Đả Canh Nhân giao cho trẫm, là là ám chỉ ta xưng đế nhỉ.”
Hoài Khánh ngồi ở bên giường, nhìn nam nhân trung niên ngủ say, thở dài nói:
“Ngươi tính toán không bỏ sót, có tính đến Bạch Đế không?
“Đại Phụng nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, ngươi liền có thể sống lại. Nếu không vượt qua được, ngài cùng mẫu hậu, chỉ có thể kiếp sau nối lại tiền duyên.”
...
A Lan Đà.
Dưới cây bồ đề, Quảng Hiền Bồ Tát chắp tay ngồi xếp bằng, nhìn bát vàng chiếu ra bóng người Già La Thụ, nói:
“Đạo môn thiên kiếp, chia hai giai đoạn, tổng cộng mười ba ngày. Lạc Ngọc Hành muốn thuận lợi độ kiếp, khó càng thêm khó. Nhưng các ngươi không thể sơ ý, đừng bị thiên kiếp cuốn vào trong đó.”
Thanh âm hắn nghe không ra nam nữ già trẻ.
Già La Thụ Bồ Tát trầm ngâm nói:
“Ý của ngươi là, bọn họ vô cùng có khả năng muốn mượn thiên kiếp, xua hổ nuốt sói.”
Lưu Ly Bồ Tát ở một bên khác, giọng điệu không xen lẫn cảm tình nói:
“Bằng không, bọn họ làm sao chiến thắng ngươi cùng hậu duệ thần ma kia.”
Già La Thụ gật gật đầu, nói:
“Độ Ách còn ở A Lan Đà?”
Quảng Hiền Bồ Tát đáp lại:
“Ngày ngày truyền bá đại thừa Phật pháp, hắn Phật tâm thấu triệt, khác với A Tô La.”
Đề cập tên phản bội này, sắc mặt ba vị Bồ Tát đều không quá dễ coi.
Quảng Hiền Bồ Tát chuyển hướng đề tài:
“Trận này quyết định chiến sự Trung Nguyên thành bại, nhất định đừng sơ ý.”
Già La Thụ Bồ Tát gật đầu.
...
Tầm Châu.
Dương Cung ánh mắt bình tĩnh đảo qua hai bên, bên trái là võ tướng, quan văn Thanh Châu ban đầu, bên phải là Lý Mộ Bạch, Trương Thận, Hứa nhị lang, lãnh tụ bốn bộ lạc Cổ tộc, cùng với Lý Diệu Chân, Lý Linh Tố, Sở Nguyên Chẩn, Hằng Viễn bốn vị thành viên Thiên Địa Hội.
Còn có Dương Thiên Huyễn đứng ở trong góc, quật cường dùng cái gáy hướng tới mọi người.
“Đây là một lần nghị sự cuối cùng.”
Giọng điệu và ánh mắt Dương Cung bình tĩnh như nhau:
“Trên người các vị đều có gánh nặng, sau chiến dịch này, mặc kệ Ung Châu thủ được hay không, trong các vị đang ngồi, bao gồm ta, sẽ có người vĩnh viễn ở lại trên chiến trường.”
Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, trận này liên quan đến Đại Phụng tồn vong, sẽ giải quyết vận mệnh Đại Phụng cùng Vân Châu.
“Ban đầu giao chiến, Đại Phụng quốc khố trống rỗng, dân sinh khó khăn. Từ Thanh Châu đến Ung Châu, mấy vạn tinh nhuệ da ngựa bọc thây, ở lại chiến trường. Một đường hành tẩu, chúng ta giải quyết vấn đề binh lực, giải quyết vấn đề lương thảo, giải quyết vấn đề minh hữu không đủ.
“Không lâu trước đó, chúng ta mất đi Giám chính, nhưng vẫn chống đỡ qua được. Bây giờ, ta hy vọng các vị, hy vọng Đại Phụng, vẫn có thể chống đỡ qua được.”
Dương Cung hai tay chống bàn, giọng điệu trầm thấp:
“Hứa Ngân la từng ở điện Á Thánh của thư viện Vân Lộc đề chữ, bản quan chưa từng may mắn tận mắt thấy, nhưng ghi tạc trong lòng.
“Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng sinh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.”
Thanh âm hắn đột nhiên cất cao:
“Thân ở loạn thế, nên chết thì chết.
“Bản quan khẩn cầu các vị, vì Đại Phụng, vì Trung Nguyên, khẳng khái chịu chết!”
...
Cách Tầm Châu công thành chiến đã trôi qua mười ngày, Vân Châu quân chỉnh đốn trang bị chờ xuất phát, các đại doanh kỵ binh, bộ binh, pháo binh, phi thú kỵ đều tập kết ở các nơi của Thanh Châu.
Thanh Châu bố chính sứ ti, sảnh lớn.
Thích Quảng Bá một thân nhung trang, một tay ấn bội đao, nhìn quét các tướng sĩ bên cạnh bàn, trầm giọng nói:
“Thành công thất bại ở một hành động này, các vị, cùng bổn soái, san bằng Ung Châu.”
Cơ Huyền dẫn đầu đứng dậy, gằn từng chữ:
“San bằng Ung Châu!”
Các tướng lĩnh ùn ùn đứng dậy, cao giọng đáp lại:
“San bằng Ung Châu!”
...
Một ngày này, thành Thanh Châu lôi điện đan xen, mưa như trút nước.
Dân chúng, binh sĩ trong thành thấy một dị thú sừng rồng bờm sư tử, môi cá sấu mũi trâu từ trên không thành Thanh Châu bay qua.
Vân Châu thụy thú Bạch Đế, trở về Cửu Châu.
Sĩ khí Vân Châu quân tăng vọt.
Ngự thư phòng.
Các hoạn quan đưa đến sa bàn, lá cờ nhỏ, dựa theo nữ đế dặn dò bày ra, lá cờ nhỏ màu đỏ đại biểu Đại Phụng quân, lá cờ nhỏ màu lam đại biểu Vân Châu quân.
Ngoài ra, còn có Nam Cương, Tây Vực, Vu Thần giáo, cả một cái Cửu Châu đại lục hơi co lại.
Trong đó có mười mấy lá cờ nhỏ nền đen viền vàng, trên cờ viết “Lạc, Triệu, Hứa, Khấu, Kim, A, Tôn” các chữ.
Hoài Khánh phất tay áo, hoạn quan trong điện tuần tự lui ra.
Trong ngự thư phòng yên tĩnh, Hoài Khánh mang “Lạc” đổ tới biên cảnh phía Bắc, sau đó lần lượt minh hữu cùng kẻ địch cùng nhau đẩy qua.
Thanh trừ tất cả siêu phàm thượng vàng hạ cám, chỉ tử chiến cùng Bạch Đế, Già La Thụ, đây là cục diện phe Đại Phụng cho rằng tốt nhất.
Nhưng cũng có lẽ, kẻ địch sẽ có cái nhìn khác.
Vì thế, Hoài Khánh mang lá cờ nhỏ “Bạch Đế” và “Già La Thụ” đẩy tới Ung Châu.
Nếu Vân Châu quân thừa dịp Lạc Ngọc Hành độ kiếp, tập trung lực lượng một hơi bắt được Ung Châu, vậy ở trong mắt Hoài Khánh, đây là tổn thất có thể chấp nhận.
Đừng nói đánh hạ Ung Châu, cho dù mang kinh thành chắp tay nhường, Hoài Khánh cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Bởi vì Hứa Bình Phong không có khả năng ở trong mười ba ngày luyện hóa khí vận Ung Châu và kinh thành, đánh hạ Ung Châu, cũng chỉ là trong khoảng thời gian ngắn chiếm lĩnh, nhưng đổi lấy là Lạc Ngọc Hành độ kiếp thành công, tấn thăng nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên.
Đến lúc đó, Đại Phụng hoàn toàn có năng lực vồ ngược.
Đây là cái nhìn đại cục của nàng.
Sau đó, Hoài Khánh lại mang cờ “Lạc” đẩy tới Nam Cương, nếu mang địa điểm chiến đấu an bài ở Nam Cương thì sao?
Nơi này tất cả đều là minh hữu của Đại Phụng.