Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1275: Tìm người (1)



Lạc Ngọc Hành lạnh như băng nhìn hắn, trong hàm răng phun ra từng chữ một: “Hứa —— Thất —— An —— “

“Quốc sư, ta kể chuyện cười mà thôi.” Hứa Thất An co được giãn được.

Hắn theo đó đè lên, lại lọt vào Lạc Ngọc Hành kịch liệt phản kháng, mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng cau mày, bàn tay nhỏ ấm mềm như ngọc gắt gao chống ở ngực hắn, mỗi lần Hứa Thất An ý đồ tới gần, liền bị nàng đẩy ra.

Nàng tức giận, giở tính tình... Hứa Thất An túm chặt cổ tay nàng, sau một phen lôi kéo dây dưa, Lạc Ngọc Hành liền không phản kháng nữa, như dỗi quay đầu sang một bên.

...

Bình minh tảng sáng.

Lạc Ngọc Hành khoác áo bào, đẩy ra cửa sổ, tùy ý gió lạnh xộc vào phòng, thổi bay mái tóc hỗn độn của nàng, thổi bay cổ áo của nàng, trắng trẻo như ẩn như hiện.

Nàng ngẩn người nhìn chân trời phía đông hơi trắng, nhớ lại mọt thứ xảy ra đêm qua, giật mình như mộng.

Lần đầu lấy khí vận dập tắt nghiệp hỏa vui sướng; Cảm khái, buồn bã mới nếm thử tư vị đạo lữ; Cùng với tình tố trong lòng không muốn thừa nhận lại chân thật tồn tại.

Thời gian đẩy về phía trước một năm, nếu có người nói, đạo lữ tương lai của nàng là tiểu đồng la kia trong nha môn Đả Canh Nhân, Lạc Ngọc Hành sẽ cười nhạt.

Nhưng vận mệnh chính là kỳ diệu như thế, một người trẻ tuổi lúc trước ở trong mắt nàng thuộc loại vãn bối, thậm chí đứa nhỏ, giờ này ngày này, đã cùng nàng lên giường.

“Ngày đầu tiên nghiệp hỏa đã bình ổn?”

Phía sau truyền đến tiếng của Hứa Thất An.

Lạc Ngọc Hành vừa muốn nói chuyện, vòng eo bị một đôi cánh tay ôm chặt, nụ hôn nóng như lửa lưu luyến ở sau gáy...

Cả người nàng nổi lên một tầng da gà, nhíu nhíu mày, đánh văng ra Hứa Thất An, cố gắng để giọng điệu mình bình tĩnh, nói:

“Đêm qua từng ước pháp ba điều, giữa ngươi ta chỉ là giao dịch, giới hạn ở bình ổn nghiệp hỏa.”

Chết cũng sĩ diện... Hứa Thất An bất đắc dĩ nói:

“Quốc sư, chúng ta đã là đạo lữ.”

Lạc Ngọc Hành cười lạnh nói: “Đạo lữ của ta, chỉ có thể có một mình ta.”

“...”

Nàng không rối rắm đề tài này nữa, trầm ngâm một chút, nói: “Ngươi biết ta vì sao mỗi lần nghiệp hỏa thiêu thân, liền không gặp người ngoài không? Cần bế quan bảy ngày.”

“Sợ bị Nguyên Cảnh đế thừa sơ hở mà vào?” Hứa Thất An đoán.

Nàng lắc đầu: “Lúc đó nghiệp hỏa không đến mức thiêu đốt lý trí, ta không muốn, ai cũng không bắt buộc được. Nguyên nhân thật sự khiến ta bế quan, là thất tình!”

“Thất tình?” Hứa Thất An hỏi ngược lại.

“Hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục (vui, giận, đau thương, sợ hãi, yêu, ác, ham muốn).”

Lạc Ngọc Hành chậm rãi nói: “Trong bảy ngày kế tiếp, ta sẽ bị thất tình chủ đạo, trở nên không giống chính mình nữa, thậm chí liên tiếp thất thố.”

Nghiệp hỏa của Nhân tông, trên bản chất chính là thất tình lục dục. Hứa Thất An cái hiểu cái không gật đầu.

“Chờ sau khi trời sáng ngươi liền biết, nhưng, ở trước đó, ta còn phải ước định với ngươi.” Lạc Ngọc Hành nhìn ra phương xa, nói cho biết:

“Không cho phép để lộ ra; Trong bảy ngày này, trước giờ Tý phải đến phòng ta.”

Chờ sau khi Hứa Thất An gật đầu đáp ứng, nàng đóng lại cửa sổ, quấn chăn bông, thả chậm lại hơi thở.

Hứa Thất An cũng không mệt, ngược lại tinh thần phấn chấn, liền khoác thêm áo choàng, rời khỏi phòng ngủ.

Hắn xuyên qua nắng sớm tảng sáng, nghênh đón gió lạnh, đi vào trong suối nước nóng.

Hơi nước lượn lờ, suối nước nóng có hơi nóng, nhưng với hắn mà nói, nhiệt độ vừa đủ.

“Có phải nên mang nàng cũng kéo ra tắm rửa hay không, nếu mang thai làm sao bây giờ...”

Ngâm mình ở trong ao ấm áp thoải mái, Hứa Thất An đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Quốc sư vốn chính là con cá mập, nếu thông qua song tu mang thai, cá khác còn có chỗ dung thân sao?

“Nàng là chưa cân nhắc đến nhân tố này, hay là âm thầm tính kế rồi, nhưng mặt ngoài không nói...”

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An liền có chút đứng ngồi không yên.

Đồng thời, trong đầu ù ù cạc cạc hiện lên một câu lời thoại nổi tiếng kiếp trước: Ta sẽ dùng nội công mang thứ ngươi để lại trong cơ thể ta ép ra*.

(*: phim Tân tiên hạc thần châm)

Xuất xứ đã quên, nhưng lời thoại tồi tệ như vậy, hắn nhớ hai kiếp...

Quốc sư nếu có giác ngộ này thì tốt rồi!

Sắc trời càng lúc càng sáng, nửa vầng mặt trời đỏ rực từ phía đông mọc ra.

Hứa Thất An ngâm toàn thân thư thái, lên bờ mặc quần áo, vừa khoác thêm áo bào, trước mắt nhoáng lên một cái, xuất hiện bóng người Lạc Ngọc Hành.

Vẻ mặt của nàng rất kỳ quái, nháy mắt nhìn thấy Hứa Thất An, một phần an tâm, một phần nghĩ mà sợ, còn lại tám phần là tức giận.

Lạc Ngọc Hành dựng thẳng lông mày lá liễu, vẻ mặt tức giận: “Ngươi đi đâu vậy, vì sao không ở bên cạnh ta.”

Hứa Thất An ánh mắt mờ mịt, không biết nàng tự dưng nổi giận cái gì.

Sau đó, tựa như nghĩ tới cái gì, vừa thuận miệng lấy lệ, vừa âm thầm quan sát.

“Tối hôm qua làm lụng vất vả quá độ, mệt mỏi, vì thế tới tắm một cái. Quốc sư, dùng bữa trưa chưa.” Hứa Thất An cười nói.

Nghe được “làm lụng vất vả quá độ”, khuôn mặt trắng nõn của Lạc Ngọc Hành hiện lên hai mảng ửng đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái:

“Đang muốn tìm ngươi dùng bữa.”

Hai người sau đó quay về, tới trong phòng ngủ ấm áp như mùa xuân, nha hoàn Thanh Hạnh viên đưa đến bàn dài, bên trên bày đầy cháo, bánh bao, bánh ngọt, bánh quẩy, canh rau các loại đồ ăn sáng.

Lạc Ngọc Hành chưa ăn cái khác, bưng một bát cháo hoa, lấy hai ngón tay cầm muôi sứ, húp từng ngụm nhỏ.

“Đây là “nộ” trong thất tình, tên như ý nghĩa, nóng nảy dễ giận. Ta đợi lát nữa phải cẩn thận ứng đối.”

Hứa Thất An vừa trầm ngâm, vừa quan sát nàng.

Quốc sư vẫn là quốc sư kia, lạnh nhạt, xinh đẹp, mi tâm một điểm chu sa, giống như là tiên tử không dính khói lửa.

Mọi thứ tối hôm qua, tựa như đều là mộng cảnh.

Nhưng, quốc sư dáng người nóng bỏng, tiêu hồn bao nhiêu, làn da non mịn bao nhiêu, co giãn tốt bao nhiêu, Hứa Thất An đã lĩnh hội được.

Ta thế mà mang quốc sư Đại Phụng, mỹ nhân Nguyên Cảnh đế cầu mà không được đưa lên giường... Giờ này khắc này, nhớ lại tối hôm qua, Hứa Thất An vẫn có chút mộng ảo.

“Nhìn đủ chưa?”

Lạc Ngọc Hành nâng mắt lên, trừng mắt nhìn hắn một cái, hờn dỗi.

Ngủ cũng ngủ rồi, nhìn vài lần làm sao vậy... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, ánh mắt tiếp theo dừng ở bộ ngực phồng lên của quốc sư.

Đốc!

Một chiếc đũa lao nhanh, đâm vào bàn trước người Hứa Thất An.

“Ăn cơm ăn cơm!” Hắn thu hồi ánh mắt, yên lặng húp cháo.

Ăn xong bữa sáng, trong lúc đó hai người chưa nói chuyện với nhau, cũng chưa trao đổi ánh mắt, một khi Hứa Thất An hoặc vụng trộm, hoặc quang minh chính đại thưởng thức dung nhan, dáng người quốc sư, nàng sẽ tức giận.

Lạc Ngọc Hành buông bát đũa, thần thái lạnh lùng đứng dậy, bước sen uyển chuyển, đi về phía phòng ngủ.

Khi bước đi, vạt áo đạo bào khẽ đong đưa, tỏ ra nhẹ nhàng uyển chuyển.

“Không có việc gì đừng quấy nhiễu ta tu hành.” Nàng thản nhiên nói.

Cửa phòng ngủ mở rộng, Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, phát hiện chăn cùng ga giường đêm qua đã thay mới. Lạc Ngọc Hành lạnh như băng nhìn hắn, trong hàm răng phun ra từng chữ một: “Hứa —— Thất —— An —— “

“Quốc sư, ta kể chuyện cười mà thôi.” Hứa Thất An co được giãn được.

Hắn theo đó đè lên, lại lọt vào Lạc Ngọc Hành kịch liệt phản kháng, mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng cau mày, bàn tay nhỏ ấm mềm như ngọc gắt gao chống ở ngực hắn, mỗi lần Hứa Thất An ý đồ tới gần, liền bị nàng đẩy ra.

Nàng tức giận, giở tính tình... Hứa Thất An túm chặt cổ tay nàng, sau một phen lôi kéo dây dưa, Lạc Ngọc Hành liền không phản kháng nữa, như dỗi quay đầu sang một bên.

...

Bình minh tảng sáng.

Lạc Ngọc Hành khoác áo bào, đẩy ra cửa sổ, tùy ý gió lạnh xộc vào phòng, thổi bay mái tóc hỗn độn của nàng, thổi bay cổ áo của nàng, trắng trẻo như ẩn như hiện.

Nàng ngẩn người nhìn chân trời phía đông hơi trắng, nhớ lại mọt thứ xảy ra đêm qua, giật mình như mộng.

Lần đầu lấy khí vận dập tắt nghiệp hỏa vui sướng; Cảm khái, buồn bã mới nếm thử tư vị đạo lữ; Cùng với tình tố trong lòng không muốn thừa nhận lại chân thật tồn tại.

Thời gian đẩy về phía trước một năm, nếu có người nói, đạo lữ tương lai của nàng là tiểu đồng la kia trong nha môn Đả Canh Nhân, Lạc Ngọc Hành sẽ cười nhạt.

Nhưng vận mệnh chính là kỳ diệu như thế, một người trẻ tuổi lúc trước ở trong mắt nàng thuộc loại vãn bối, thậm chí đứa nhỏ, giờ này ngày này, đã cùng nàng lên giường.

“Ngày đầu tiên nghiệp hỏa đã bình ổn?”

Phía sau truyền đến tiếng của Hứa Thất An.

Lạc Ngọc Hành vừa muốn nói chuyện, vòng eo bị một đôi cánh tay ôm chặt, nụ hôn nóng như lửa lưu luyến ở sau gáy...

Cả người nàng nổi lên một tầng da gà, nhíu nhíu mày, đánh văng ra Hứa Thất An, cố gắng để giọng điệu mình bình tĩnh, nói:

“Đêm qua từng ước pháp ba điều, giữa ngươi ta chỉ là giao dịch, giới hạn ở bình ổn nghiệp hỏa.”

Chết cũng sĩ diện... Hứa Thất An bất đắc dĩ nói:

“Quốc sư, chúng ta đã là đạo lữ.”

Lạc Ngọc Hành cười lạnh nói: “Đạo lữ của ta, chỉ có thể có một mình ta.”

“...”

Nàng không rối rắm đề tài này nữa, trầm ngâm một chút, nói: “Ngươi biết ta vì sao mỗi lần nghiệp hỏa thiêu thân, liền không gặp người ngoài không? Cần bế quan bảy ngày.”

“Sợ bị Nguyên Cảnh đế thừa sơ hở mà vào?” Hứa Thất An đoán.

Nàng lắc đầu: “Lúc đó nghiệp hỏa không đến mức thiêu đốt lý trí, ta không muốn, ai cũng không bắt buộc được. Nguyên nhân thật sự khiến ta bế quan, là thất tình!”

“Thất tình?” Hứa Thất An hỏi ngược lại.

“Hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục (vui, giận, đau thương, sợ hãi, yêu, ác, ham muốn).”

Lạc Ngọc Hành chậm rãi nói: “Trong bảy ngày kế tiếp, ta sẽ bị thất tình chủ đạo, trở nên không giống chính mình nữa, thậm chí liên tiếp thất thố.”

Nghiệp hỏa của Nhân tông, trên bản chất chính là thất tình lục dục. Hứa Thất An cái hiểu cái không gật đầu.

“Chờ sau khi trời sáng ngươi liền biết, nhưng, ở trước đó, ta còn phải ước định với ngươi.” Lạc Ngọc Hành nhìn ra phương xa, nói cho biết:

“Không cho phép để lộ ra; Trong bảy ngày này, trước giờ Tý phải đến phòng ta.”

Chờ sau khi Hứa Thất An gật đầu đáp ứng, nàng đóng lại cửa sổ, quấn chăn bông, thả chậm lại hơi thở.

Hứa Thất An cũng không mệt, ngược lại tinh thần phấn chấn, liền khoác thêm áo choàng, rời khỏi phòng ngủ.

Hắn xuyên qua nắng sớm tảng sáng, nghênh đón gió lạnh, đi vào trong suối nước nóng.

Hơi nước lượn lờ, suối nước nóng có hơi nóng, nhưng với hắn mà nói, nhiệt độ vừa đủ.

“Có phải nên mang nàng cũng kéo ra tắm rửa hay không, nếu mang thai làm sao bây giờ...”

Ngâm mình ở trong ao ấm áp thoải mái, Hứa Thất An đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Quốc sư vốn chính là con cá mập, nếu thông qua song tu mang thai, cá khác còn có chỗ dung thân sao?

“Nàng là chưa cân nhắc đến nhân tố này, hay là âm thầm tính kế rồi, nhưng mặt ngoài không nói...”

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An liền có chút đứng ngồi không yên.

Đồng thời, trong đầu ù ù cạc cạc hiện lên một câu lời thoại nổi tiếng kiếp trước: Ta sẽ dùng nội công mang thứ ngươi để lại trong cơ thể ta ép ra*.

(*: phim Tân tiên hạc thần châm)

Xuất xứ đã quên, nhưng lời thoại tồi tệ như vậy, hắn nhớ hai kiếp...

Quốc sư nếu có giác ngộ này thì tốt rồi!

Sắc trời càng lúc càng sáng, nửa vầng mặt trời đỏ rực từ phía đông mọc ra.

Hứa Thất An ngâm toàn thân thư thái, lên bờ mặc quần áo, vừa khoác thêm áo bào, trước mắt nhoáng lên một cái, xuất hiện bóng người Lạc Ngọc Hành.

Vẻ mặt của nàng rất kỳ quái, nháy mắt nhìn thấy Hứa Thất An, một phần an tâm, một phần nghĩ mà sợ, còn lại tám phần là tức giận.

Lạc Ngọc Hành dựng thẳng lông mày lá liễu, vẻ mặt tức giận: “Ngươi đi đâu vậy, vì sao không ở bên cạnh ta.”

Hứa Thất An ánh mắt mờ mịt, không biết nàng tự dưng nổi giận cái gì.

Sau đó, tựa như nghĩ tới cái gì, vừa thuận miệng lấy lệ, vừa âm thầm quan sát.

“Tối hôm qua làm lụng vất vả quá độ, mệt mỏi, vì thế tới tắm một cái. Quốc sư, dùng bữa trưa chưa.” Hứa Thất An cười nói.

Nghe được “làm lụng vất vả quá độ”, khuôn mặt trắng nõn của Lạc Ngọc Hành hiện lên hai mảng ửng đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái:

“Đang muốn tìm ngươi dùng bữa.”

Hai người sau đó quay về, tới trong phòng ngủ ấm áp như mùa xuân, nha hoàn Thanh Hạnh viên đưa đến bàn dài, bên trên bày đầy cháo, bánh bao, bánh ngọt, bánh quẩy, canh rau các loại đồ ăn sáng.

Lạc Ngọc Hành chưa ăn cái khác, bưng một bát cháo hoa, lấy hai ngón tay cầm muôi sứ, húp từng ngụm nhỏ.

“Đây là “nộ” trong thất tình, tên như ý nghĩa, nóng nảy dễ giận. Ta đợi lát nữa phải cẩn thận ứng đối.”

Hứa Thất An vừa trầm ngâm, vừa quan sát nàng.

Quốc sư vẫn là quốc sư kia, lạnh nhạt, xinh đẹp, mi tâm một điểm chu sa, giống như là tiên tử không dính khói lửa.

Mọi thứ tối hôm qua, tựa như đều là mộng cảnh.

Nhưng, quốc sư dáng người nóng bỏng, tiêu hồn bao nhiêu, làn da non mịn bao nhiêu, co giãn tốt bao nhiêu, Hứa Thất An đã lĩnh hội được.

Ta thế mà mang quốc sư Đại Phụng, mỹ nhân Nguyên Cảnh đế cầu mà không được đưa lên giường... Giờ này khắc này, nhớ lại tối hôm qua, Hứa Thất An vẫn có chút mộng ảo.

“Nhìn đủ chưa?”

Lạc Ngọc Hành nâng mắt lên, trừng mắt nhìn hắn một cái, hờn dỗi.

Ngủ cũng ngủ rồi, nhìn vài lần làm sao vậy... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, ánh mắt tiếp theo dừng ở bộ ngực phồng lên của quốc sư.

Đốc!

Một chiếc đũa lao nhanh, đâm vào bàn trước người Hứa Thất An.

“Ăn cơm ăn cơm!” Hắn thu hồi ánh mắt, yên lặng húp cháo.

Ăn xong bữa sáng, trong lúc đó hai người chưa nói chuyện với nhau, cũng chưa trao đổi ánh mắt, một khi Hứa Thất An hoặc vụng trộm, hoặc quang minh chính đại thưởng thức dung nhan, dáng người quốc sư, nàng sẽ tức giận.

Lạc Ngọc Hành buông bát đũa, thần thái lạnh lùng đứng dậy, bước sen uyển chuyển, đi về phía phòng ngủ.

Khi bước đi, vạt áo đạo bào khẽ đong đưa, tỏ ra nhẹ nhàng uyển chuyển.

“Không có việc gì đừng quấy nhiễu ta tu hành.” Nàng thản nhiên nói.

Cửa phòng ngủ mở rộng, Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, phát hiện chăn cùng ga giường đêm qua đã thay mới.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv