Nàng tựa như có chút nóng, má đỏ ửng, toát một tầng mồ hôi lấm tấm, dưới ánh nến, trong suốt trơn bóng.
Mái tóc đen của nàng xõa ra ở gối mềm, có loại vẻ đẹp tùy ý.
“Quốc sư?”
Hứa Thất An ngồi xuống ở bên giường, thấp giọng gọi.
Lạc Ngọc Hành khẽ cử động đầu, như lẩm bẩm phun ra một câu: “Ao, đưa ta tới ao...”
Ao? Là chỉ suối nước nóng sao. Hắn đo lường được ý tứ Lạc Ngọc Hành, lại nghe nàng lẩm bẩm nói:
“Ao có thể hóa giải nghiệp hỏa của ta...”
Hứa Thất An ít nhiều nghe hiểu một chút, nàng bình thường là dựa vào cái ao nào đó hóa giải nghiệp hỏa.
“A, nóng quá, đây là sốt hồ đồ rồi?”
Hắn đưa tay đặt ở cái trán Lạc Ngọc Hành, một mảng nóng bỏng, trong cơ thể nàng giống như có ngọn lửa đang thiêu thân, thiêu da thịt trắng noãn biến thành màu đỏ nõn nà.
“Quốc sư, quốc sư.”
Hứa Thất An gọi hai tiếng, Lạc Ngọc Hành vẫn thần chí không rõ, đối với hắn kêu gọi không có phản ứng.
Điều này làm Hứa Thất An cảm thấy khó xử, giúp Lạc Ngọc Hành bình ổn nghiệp hỏa thật ra rất đơn giản, chỉ cần lấy bí pháp song tu trong địa cung, dùng khí vận thay thế khí cơ, ở trong cơ thể hai người lấy chu thiên vận chuyển, liền có thể dập tắt nghiệp hỏa trong cơ thể nàng.
Nhưng song tu dù sao cũng là chuyện hai người, chỉ bằng một người rất khó hoàn thành.
Ặc, ta ở trong địa cung nhìn thấy tranh song tu, tuy đại bộ phận là cần hai người phối hợp tu hành, nhưng quả thật tồn tại một phương chủ đạo... Nghĩ đến đây, Hứa Thất An không do dự nữa, một tay đặt ở bả vai Lạc Ngọc Hành.
Rõ ràng phát hiện thân thể mềm mại của Lạc Ngọc Hành cứng đờ, ánh mắt liếc nhẹ nắm tay nho nhỏ của nàng lặng lẽ siết chặt.
Giả vờ à, ít nhất một nửa là giả vờ... Hứa Thất An sửng sốt, bỗng nhiên có chút hiểu, nàng cố ý chờ tới bây giờ, chính là vì để bản thân nghiệp hỏa quấn thân, chỉ còn lý trí số lượng không nhiều lắm lưu lại.
Như vậy nàng liền “bị động” hoàn thành song tu, mà không phải chủ động tìm hoan.
Tâm tư nho nhỏ thật đúng là nhiều... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, hắn biết, đây là rụt rè cùng kiêu ngạo cuối cùng thân là đạo thủ Nhân tông của Lạc Ngọc Hành.
Hắn quay đầu thổi tắt ngọn nến, đá rơi giày, đang muốn lên giường, một đôi tay nhỏ chống ở ngực, cùng với thanh âm khe khẽ của Lạc Ngọc Hành:
“Đừng...”
Thanh âm này là phức tạp như thế, xen lẫn khiếp đảm, thấp thỏm, không tình nguyện muốn lại còn kháng cự, cùng với một tia cầu xin.
Lạc Ngọc Hành không biết khi nào mở mắt ra, ở trong bóng đêm nhìn thẳng hắn.
Nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Hứa Thất An thấp giọng nói: “Đừng sợ, có ta.”
Lạc Ngọc Hành chăm chú nhìn hắn, im lặng hồi lâu, cái tay chống ở ngực hắn trở nên mềm mại vô lực.
Hứa Thất An ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, khiếp đảm cùng thấp thỏm, chỉ sợ chỉ có lúc nghiệp hỏa thiêu thân, nàng mới sẽ biểu hiện ra một mặt nhu nhược nhất, ngày thường quả quyết sẽ không như vậy.
Không tình nguyện muốn lại còn từ chối, là vì Lạc Ngọc Hành có hảo cảm đối với hắn, tán thành hắn, thậm chí quyết định hướng đạo lữ phát triển.
Nhưng hai người dù sao chưa thật sự đạt tới mức nước chảy thành sông, lần song tu này, là bị ép bởi tình thế, ỡm ờ.
Bởi vậy, khi tên đã trên dây, nàng sẽ theo bản năng kháng cự.
Hứa Thất An nắm góc chăn, dùng sức run lên, trong tiếng “soạt”, chăn bông trải ra, che tất cả.
Tiếp theo, trong ổ chăn bỗng xảy ra giãy dụa kịch liệt, kéo dài một lát, ngừng lại, sau đó, một cái đai lưng từ khe hở trong chăn bông bị ném ra.
Theo đai lưng bị ném ra, trong chăn không biết đã xảy ra cái gì, lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa, sau đó bình tĩnh, một cái quần trong bằng lụa bị ném ra.
Rất nhanh, bên giường phân tán rất nhiều quần áo, bao gồm quần áo trong riêng tư của nữ tử.
...
Sau nửa canh giờ, trong bóng tối truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Lạc Ngọc Hành: “Đừng dán ta, cút ra.”
Dì nhỏ, ngươi đây là đang hướng ta thuyết minh cái gì gọi là trước điên như ma, sau thánh như Phật? Hứa Thất An nhíu mày, ngực kề sát cái lưng bóng loáng như ngọc của dì nhỏ.
Tình Cổ của hắn rốt cuộc được thỏa mãn thật lớn, điên cuồng cướp lấy lực lượng tình dục, khỏe mạnh trưởng thành.
Mặt khác, song tu là bù cho nhau, Lạc Ngọc Hành mượn khí vận của hắn bình ổn nghiệp hỏa, Hứa Thất An cũng được chỗ tốt thật lớn, khí cơ đan điền của hắn hùng hậu thêm một chút.
Phải biết rằng, sau tam phẩm, thổ nạp tăng trưởng đối với khí cơ đã cực kỳ bé nhỏ.
Hứa Thất An sau khi bước vào tam phẩm, tu vi liền không chút tinh tiến nữa, hôm nay song tu với Lạc Ngọc Hành, hắn thấy được hy vọng tu vi tinh tiến.
Tuy Phong Ma Đinh hạn chế tu vi của hắn, nhưng tương lai có một ngày, chung quy phải phá giải.
Hứa Thất An ôm eo Lạc Ngọc Hành, ngửi mùi thơm mát trong mái tóc, thấp giọng nói:
“Tiếp tục tu luyện?”
Lạc Ngọc Hành bưng cái giá nhị phẩm, thản nhiên nói: “Đi ra.”
Còn nói vương phi ngạo kiều, ngươi cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu... Hứa Thất An nhíu mày, chợt thấy nơi nào đó mát lạnh, ngón tay kiếm của Lạc Ngọc Hành điểm ở nơi đó.
“Ngủ, ngủ đi.”
Hứa Thất An yên lặng rụt lại, cách nàng xa xa.
Hai người không trao đổi nữa, hít thở vững vàng ngủ.
Đại khái thời gian hai nén hương sau, một thân thể nóng bỏng nhích lại gần, Lạc Ngọc Hành thấp giọng nói:
“Nghiệp hỏa lại đốt rồi...”
Nghiệp hỏa Nhân tông xâm nhập cốt tủy, há là một lần hai lần có thể dập tắt, Hứa Thất An sớm làm tốt chuẩn bị đánh lâu dài, nhưng hắn tính nghịch ngầm, nhớ kỹ tư thái cao ngạo lạnh lùng của Lạc Ngọc Hành vừa rồi, liền cười hề hề nói:
“Không được, thể lực ta chống đỡ hết nổi rồi, hôm nay không tu được nữa. Đêm mai lại nói đi.”
Lạc Ngọc Hành tựa như khinh thường mở miệng cầu hoan, dùng cơ thể mịn màng nhẵn nhụi cọ cọ hắn, vụng về dụ dỗ.
Hứa Thất An lòng như nước lặng, vẫn không động vào nàng.
Hai bên giằng co một khắc đồng hồ, làn da Lạc Ngọc Hành nóng như lửa, khuôn mặt ửng đỏ như say, nghiệp hỏa thiêu đốt khó chịu.
Trong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận thỉnh thoảng phun ra vài âm tiết ngọt ngào khàn khàn.
“Đừng quậy nữa...”
Thanh âm quốc sư từ bên gối truyền đến, trong khàn khàn mang theo giận dữ, trong giận dữ mang theo mềm mại.
Chỉ là không còn lạnh lùng bình thản trước kia nữa.
Nữ nhân cường thế, nhất định phải ở trong bảy ngày song tu chinh phục ngươi... Hứa Thất An liếm liếm môi, thấp giọng nói:
“Quốc sư, ta kể chuyện cười với ngươi.”
Tạm dừng một chút, nói:
“Ở thật lâu trước kia, cũng là đêm lạnh như thế. Một bát nước ô mai ướp lạnh rời khỏi khối băng, ra ngoài chơi đùa. Chơi một chút, nó phát hiện băng trong bát mình tan rồi. Vì thế khóc trở về tìm khối băng. Ngươi đoán khối băng nói gì với nó.”
Lạc Ngọc Hành mắt đẹp đen nhánh nhìn hắn.
Hứa Thất An không nói nhát gừng nữa, thấp giọng nói: “Khối băng nói: Tự lên mà đóng băng.”
Dứt lời, hắn chờ mong nhìn Lạc Ngọc Hành, chờ đợi phản ứng của nàng. Nàng tựa như có chút nóng, má đỏ ửng, toát một tầng mồ hôi lấm tấm, dưới ánh nến, trong suốt trơn bóng.
Mái tóc đen của nàng xõa ra ở gối mềm, có loại vẻ đẹp tùy ý.
“Quốc sư?”
Hứa Thất An ngồi xuống ở bên giường, thấp giọng gọi.
Lạc Ngọc Hành khẽ cử động đầu, như lẩm bẩm phun ra một câu: “Ao, đưa ta tới ao...”
Ao? Là chỉ suối nước nóng sao. Hắn đo lường được ý tứ Lạc Ngọc Hành, lại nghe nàng lẩm bẩm nói:
“Ao có thể hóa giải nghiệp hỏa của ta...”
Hứa Thất An ít nhiều nghe hiểu một chút, nàng bình thường là dựa vào cái ao nào đó hóa giải nghiệp hỏa.
“A, nóng quá, đây là sốt hồ đồ rồi?”
Hắn đưa tay đặt ở cái trán Lạc Ngọc Hành, một mảng nóng bỏng, trong cơ thể nàng giống như có ngọn lửa đang thiêu thân, thiêu da thịt trắng noãn biến thành màu đỏ nõn nà.
“Quốc sư, quốc sư.”
Hứa Thất An gọi hai tiếng, Lạc Ngọc Hành vẫn thần chí không rõ, đối với hắn kêu gọi không có phản ứng.
Điều này làm Hứa Thất An cảm thấy khó xử, giúp Lạc Ngọc Hành bình ổn nghiệp hỏa thật ra rất đơn giản, chỉ cần lấy bí pháp song tu trong địa cung, dùng khí vận thay thế khí cơ, ở trong cơ thể hai người lấy chu thiên vận chuyển, liền có thể dập tắt nghiệp hỏa trong cơ thể nàng.
Nhưng song tu dù sao cũng là chuyện hai người, chỉ bằng một người rất khó hoàn thành.
Ặc, ta ở trong địa cung nhìn thấy tranh song tu, tuy đại bộ phận là cần hai người phối hợp tu hành, nhưng quả thật tồn tại một phương chủ đạo... Nghĩ đến đây, Hứa Thất An không do dự nữa, một tay đặt ở bả vai Lạc Ngọc Hành.
Rõ ràng phát hiện thân thể mềm mại của Lạc Ngọc Hành cứng đờ, ánh mắt liếc nhẹ nắm tay nho nhỏ của nàng lặng lẽ siết chặt.
Giả vờ à, ít nhất một nửa là giả vờ... Hứa Thất An sửng sốt, bỗng nhiên có chút hiểu, nàng cố ý chờ tới bây giờ, chính là vì để bản thân nghiệp hỏa quấn thân, chỉ còn lý trí số lượng không nhiều lắm lưu lại.
Như vậy nàng liền “bị động” hoàn thành song tu, mà không phải chủ động tìm hoan.
Tâm tư nho nhỏ thật đúng là nhiều... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, hắn biết, đây là rụt rè cùng kiêu ngạo cuối cùng thân là đạo thủ Nhân tông của Lạc Ngọc Hành.
Hắn quay đầu thổi tắt ngọn nến, đá rơi giày, đang muốn lên giường, một đôi tay nhỏ chống ở ngực, cùng với thanh âm khe khẽ của Lạc Ngọc Hành:
“Đừng...”
Thanh âm này là phức tạp như thế, xen lẫn khiếp đảm, thấp thỏm, không tình nguyện muốn lại còn kháng cự, cùng với một tia cầu xin.
Lạc Ngọc Hành không biết khi nào mở mắt ra, ở trong bóng đêm nhìn thẳng hắn.
Nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Hứa Thất An thấp giọng nói: “Đừng sợ, có ta.”
Lạc Ngọc Hành chăm chú nhìn hắn, im lặng hồi lâu, cái tay chống ở ngực hắn trở nên mềm mại vô lực.
Hứa Thất An ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, khiếp đảm cùng thấp thỏm, chỉ sợ chỉ có lúc nghiệp hỏa thiêu thân, nàng mới sẽ biểu hiện ra một mặt nhu nhược nhất, ngày thường quả quyết sẽ không như vậy.
Không tình nguyện muốn lại còn từ chối, là vì Lạc Ngọc Hành có hảo cảm đối với hắn, tán thành hắn, thậm chí quyết định hướng đạo lữ phát triển.
Nhưng hai người dù sao chưa thật sự đạt tới mức nước chảy thành sông, lần song tu này, là bị ép bởi tình thế, ỡm ờ.
Bởi vậy, khi tên đã trên dây, nàng sẽ theo bản năng kháng cự.
Hứa Thất An nắm góc chăn, dùng sức run lên, trong tiếng “soạt”, chăn bông trải ra, che tất cả.
Tiếp theo, trong ổ chăn bỗng xảy ra giãy dụa kịch liệt, kéo dài một lát, ngừng lại, sau đó, một cái đai lưng từ khe hở trong chăn bông bị ném ra.
Theo đai lưng bị ném ra, trong chăn không biết đã xảy ra cái gì, lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa, sau đó bình tĩnh, một cái quần trong bằng lụa bị ném ra.
Rất nhanh, bên giường phân tán rất nhiều quần áo, bao gồm quần áo trong riêng tư của nữ tử.
...
Sau nửa canh giờ, trong bóng tối truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Lạc Ngọc Hành: “Đừng dán ta, cút ra.”
Dì nhỏ, ngươi đây là đang hướng ta thuyết minh cái gì gọi là trước điên như ma, sau thánh như Phật? Hứa Thất An nhíu mày, ngực kề sát cái lưng bóng loáng như ngọc của dì nhỏ.
Tình Cổ của hắn rốt cuộc được thỏa mãn thật lớn, điên cuồng cướp lấy lực lượng tình dục, khỏe mạnh trưởng thành.
Mặt khác, song tu là bù cho nhau, Lạc Ngọc Hành mượn khí vận của hắn bình ổn nghiệp hỏa, Hứa Thất An cũng được chỗ tốt thật lớn, khí cơ đan điền của hắn hùng hậu thêm một chút.
Phải biết rằng, sau tam phẩm, thổ nạp tăng trưởng đối với khí cơ đã cực kỳ bé nhỏ.
Hứa Thất An sau khi bước vào tam phẩm, tu vi liền không chút tinh tiến nữa, hôm nay song tu với Lạc Ngọc Hành, hắn thấy được hy vọng tu vi tinh tiến.
Tuy Phong Ma Đinh hạn chế tu vi của hắn, nhưng tương lai có một ngày, chung quy phải phá giải.
Hứa Thất An ôm eo Lạc Ngọc Hành, ngửi mùi thơm mát trong mái tóc, thấp giọng nói:
“Tiếp tục tu luyện?”
Lạc Ngọc Hành bưng cái giá nhị phẩm, thản nhiên nói: “Đi ra.”
Còn nói vương phi ngạo kiều, ngươi cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu... Hứa Thất An nhíu mày, chợt thấy nơi nào đó mát lạnh, ngón tay kiếm của Lạc Ngọc Hành điểm ở nơi đó.
“Ngủ, ngủ đi.”
Hứa Thất An yên lặng rụt lại, cách nàng xa xa.
Hai người không trao đổi nữa, hít thở vững vàng ngủ.
Đại khái thời gian hai nén hương sau, một thân thể nóng bỏng nhích lại gần, Lạc Ngọc Hành thấp giọng nói:
“Nghiệp hỏa lại đốt rồi...”
Nghiệp hỏa Nhân tông xâm nhập cốt tủy, há là một lần hai lần có thể dập tắt, Hứa Thất An sớm làm tốt chuẩn bị đánh lâu dài, nhưng hắn tính nghịch ngầm, nhớ kỹ tư thái cao ngạo lạnh lùng của Lạc Ngọc Hành vừa rồi, liền cười hề hề nói:
“Không được, thể lực ta chống đỡ hết nổi rồi, hôm nay không tu được nữa. Đêm mai lại nói đi.”
Lạc Ngọc Hành tựa như khinh thường mở miệng cầu hoan, dùng cơ thể mịn màng nhẵn nhụi cọ cọ hắn, vụng về dụ dỗ.
Hứa Thất An lòng như nước lặng, vẫn không động vào nàng.
Hai bên giằng co một khắc đồng hồ, làn da Lạc Ngọc Hành nóng như lửa, khuôn mặt ửng đỏ như say, nghiệp hỏa thiêu đốt khó chịu.
Trong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận thỉnh thoảng phun ra vài âm tiết ngọt ngào khàn khàn.
“Đừng quậy nữa...”
Thanh âm quốc sư từ bên gối truyền đến, trong khàn khàn mang theo giận dữ, trong giận dữ mang theo mềm mại.
Chỉ là không còn lạnh lùng bình thản trước kia nữa.
Nữ nhân cường thế, nhất định phải ở trong bảy ngày song tu chinh phục ngươi... Hứa Thất An liếm liếm môi, thấp giọng nói:
“Quốc sư, ta kể chuyện cười với ngươi.”
Tạm dừng một chút, nói:
“Ở thật lâu trước kia, cũng là đêm lạnh như thế. Một bát nước ô mai ướp lạnh rời khỏi khối băng, ra ngoài chơi đùa. Chơi một chút, nó phát hiện băng trong bát mình tan rồi. Vì thế khóc trở về tìm khối băng. Ngươi đoán khối băng nói gì với nó.”
Lạc Ngọc Hành mắt đẹp đen nhánh nhìn hắn.
Hứa Thất An không nói nhát gừng nữa, thấp giọng nói: “Khối băng nói: Tự lên mà đóng băng.”
Dứt lời, hắn chờ mong nhìn Lạc Ngọc Hành, chờ đợi phản ứng của nàng.