Phó Nguyệt cảm thấy có lẽ chuyện mà chính mình suy đoán là thật.
Ngô thúc từng nói rằng nhị phòng Phương Tam Lang của Phương gia là một tên nổi tiếng ăn chơi trác táng, mang đủ tiếng xấu.
Lão gia Triệu Thanh Tùng của Triệu phủ ắt hẳn phải nắm rõ đường đi nước bước của thừa tướng, phu nhân đương nhiệm Phương Hoa lại là thứ nữ cùng họ hàng với Phương gia, đối với tình huống xem mặt của đám con cháu Phương gia, bọn họ sẽ không bị che mờ hai mắt.
Bởi vậy, rất có khả năng Triệu Vân Liên vì tránh né việc hôn nhân này mà bị nhà ngoại Trịnh gia tìm cớ đưa đi Tây Bắc.
Làm khách ở phủ khác thù cũng là ăn nhờ ở đậu, nào có thư thái tự tại như ở nhà của chính mình chứ.
Phó Nguyệt nghĩ đến Phương phu nhân, đương gia của Triệu phủ. Haiz, ở đâu cũng đều không thư thái.
Nàng chỉ hy vọng Triệu Vân Liên thông minh nhanh nhạy, mặc kệ ở đâu cũng sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Anan
Phó Nguyệt trầm tư trong chốc lát, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Chu nương tử có biết Vân Liên đi tới nhà bà dì nào không?”
Chu nương tử vắt óc lục lại ký ức trong đầu.
“Nghe nói là La gia - tổng binh thành Thự Châu ở Tây Bắc!” Đây là do một thím người hầu nói, con trai của thím ấy bị lão gia phái đi hộ tống đại tiểu thư tới Tây Bắc.
La gia - tổng binh thành Thự Châu. Phó Nguyệt lẩm nhẩm vài tiếng ghi tạc trong lòng, ít nữa quay trở về lại nhờ Ngô thúc hỗ trợ tìm hiểu La gia.
Chu nương tử nói tiếp: “Ta chỉ nhớ rõ ngầy ấy chuyện như vậy thôi.”
Phó Nguyệt ôn hòa mà cảm tạ nàng: “Ngài có thể nói cho ta chuyện này, biết Vân Liên cùng Lý ma ma vẫn khỏe, trong lòng ta cũng thoải mái.”
Nghe nàng nói chân tình, Chu nương tử cảm khái nói: “Nha đầu ngươi thật trọng tình! Đại tiểu thư cùng Lý ma ma không nhìn lầm người khi đối xử tốt với với ngươi.”
“Ánh mắt Lý ma ma cũng quá đỉnh, trước kia ngài ấy thường nói với chúng ta rằng Chu nương tử ngài là người trọng tình trọng nghĩa. Chẳng phải hiện giờ ngài vẫn luôn vướng bận bọn họ hay sao”
Chu nương tử nhoẻn miệng cười thành tiếng: “Dù gì cũng bao nhiêu năm có giao tình, Thủy Linh ngươi không biết, lúc bọn họ mới đi, trong lòng ta thật sự rất nhớ. Ta thấp cổ bé họng, cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào.”
“Nghe nói thành Thự Châu kia chính là chỗ biên giới trấn thủ triều Lý ta, nếu kẻ địch từ bên ngoài xâm lược thì chỗ đó có thể là trận tuyến đầu tiên. Hơn nữa Tây Bắc kia hoang vu gió mạnh, nào được phồn hoa thoải mái như ở Vân kinh chúng ta. Nhiều năm qua thái bình như vậy, cầu mong đừng bao giờ khơi dậy chiến sự.”
Chiến sự ở triều Lý vẫn là trước khi bệ hạ đăng cơ đã đánh bại Bắc Nhung, đánh đuổi bọn họ ra khỏi địa giới Triều Lý. Hai mươi năm sau khu vực biên giới gió êm sóng lặng, không quấy nhiễu lẫn nhau. Giống như Phó Nguyệt, Tiêu Thái tuổi trẻ như thế này còn chưa bao giờ trải qua chiến loạn.
“Sẽ tốt, sẽ tốt.” Phó Nguyệt an ủi Chu nương tử, nhưng cũng chẳng khác gì là tự an ủi chính mình. Ít nhất Triệu Vân Liên tránh thoát được một mối hôn sự xui xẻo.
Nói xong, Chu nương tử cũng muốn đứng dậy cáo từ. Nàng đi ra phủ chọn mua đồ, không thể trở về chậm.
Phó Nguyệt lấy ra một túi tiền, bên trong có ba mươi lượng bạc.
Nàng đặt túi tiền vào trong cái giỏ nhỏ của Chu nương tử.
Chu nương tử muốn lấy túi tiền trả lại cho nàng. Vừa cầm vào tay đã biết số lượng bạc trong túi, khuôn mặt Chu nương tử trở nên xấu hổ nói: “Thủy Linh ngươi làm gì vậy? Chúng ta là cố nhân ôn chuyện với nhau, sao có thể lấy túi tiền của ngươi chứ!”
Phó Nguyệt mặt không đổi sắc mà cười nói: “Hôm nay tiếp đón mà không lên tiếng trước, làm phiền Chu nương tử lại đây nói chuyện hồi lâu với ta, đây chỉ là tấm lòng mọn, coi như ta nhận lỗi với Chu nương tử nhé.”
Phó Nguyệt đè lại tay Chu nương tử, đẩy túi tiền trở về lồng n.g.ự.c nàng ta: “Ta không tiện bái phỏng Triệu phủ, ngày sau nếu có tin tức của Vân Yên thì còn phải làm phiền ngài đưa tới cho ta, khiến ta được an tâm.”
“Ngươi nha……” Chu nương tử cảm thán một tiếng, đồng ý với nàng.