Chu nương tử buông chén trà, lắc đầu thở dài: “Việc này khiến ngươi thất vọng rồi. Tiểu thư đi rất vội vàng, ta cũng không biết nhiều tin tức lắm.”
Phó Nguyệt: “Không ngại, mong Chu nương tử báo cho.”
Chu nương tử hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trong phủ sau khi mới đến Vân kinh, sau đó mới từ từ kể lại:
“Chúng ta mới đến Vân kinh không lâu thì đại tiểu thư mang theo Lý ma ma cùng nha hoàn bên người đi bái phỏng nhà ngoại của ngài ấy. Đây cũng là chuyện bình thường, bởi lúc mới hồi kinh chưa có thời gian đi thăm thân thích.”
Phó Nguyệt gật gật đầu.
Chu nương tử tiếp tục nói: “Cũng không biết có phải bà ngoại nhớ mong hay không mà đại tiểu thư ở Trịnh gia suốt hơn một tháng trời. Sau đó có một ngày bọn họ đột nhiên vội vàng trở về trong phủ thu dọn những thứ tốt, sáng sớm ngày hôm sau liền khởi hành đi Tây Bắc, nói là phải đi hầu bệnh cho người dì nhà họ Trịnh.”
Anan
“Ngươi nói xem, Trịnh gia cũng thật là lạ, sao lại sai khiến tiểu thư nhà chúng ta đi đến nơi lạnh lẽo khổ cực kia chứ! Chúng ta cũng mới về Vân kinh không lâu, lại thêm một đường bôn ba nữa, không biết đại tiểu thư cùng Lý ma ma có chịu nổi không.”
Nhớ tới việc này, Chu nương tử liền nói thầm: “Việc này quá đột nhiên, lúc ta biết được thì đại tiểu thư đã khởi hành. Ngay cả Lý ma ma ta cũng chưa được thấy mặt.”
Phó Nguyệt như suy nghĩ đến điều gì đó. Xem ra chuyện Triệu Vân Liên đi Tây Bắc đúng thật là quyết định đột ngột.
Ngược lại nàng nhắc tới một sự kiện khác: “Nghe nói trong phủ tam tiểu thư đính hôn?”
Triệu phủ có bốn người con, ở trong phủ được sắp xếp theo thứ tự. Triệu Vân Vũ là người con thứ ba trong phủ, là nhị cô nương. Nàng ta là con vợ lẽ, bằng tuổi với tứ tiểu thư Triệu Vân Mộng, sinh ra sớm hơn một chút, lại được dạy dỗ gọi dạ bảo vâng vâng, trở thành tiểu tùy tùng của tứ muội.
Chu nương tử gật đầu: “Đúng vậy. Tam tiểu thư được ấn định hôn sự với Phương Tam Lang, nhị phòng của nhà thừa tướng Phương gia, sính lễ đã được đưa đến, nhưng hôn sự còn phải chờ hai năm nữa.”
Bến đó chính là nhà thừa tướng! Việc hôn nhân này của Triệu gia xem như trèo cao, các nha hoàn và bà tử trong phủ còn bàn tán một trận nữa kìa, ai nấy đều thi nhau hâm mộ mẹ cả Phương phu nhân quyết định cho tam tiểu thư một mối hôn nhân tốt.
Sau khi chuyện hôn nhân của Tam tiểu thư được ấn định, di nương và nàng ta càng nịnh hót Phương phu nhân hơn.
Có điều……
Nghĩ đến lúc trước nghe được tin tức từ miệng của nha hoàn bên người Phương phu nhân, Chu nương tử không nhịn được liền ghé sát vào Phó Nguyệt, tựa như có chuyện muốn nói.
Nàng nhìn nhìn bốn phía.
Phó Nguyệt nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Chu nương tử có chuyện gì cứ nói đừng ngại, ra khỏi cánh cửa này, ta bảo đảm sẽ không có người ngoài nào biết được hôm nay ngài gặp mặt nói chuyện gì với ta.”
Chu nương tử xua xua tay: “Được rồi, ta cũng không biết chuyện quan trọng gì hết, nhưng mà thuận miệng nói chuyện phiếm đùa giỡn vài câu mà thôi.”
Nàng vẫn cứ hạ giọng nói: “Có một lần ta nói chuyện phiếm cùng đại nha hoàn bên người phu nhân, nàng ta nói lỡ miệng. Nàng ấy nói ban đầu phu nhân muốn cho đại tiểu thư nhà chúng ta cùng Phương phủ xem mặt, ban đầu lão gia cũng không có ý kiến gì. Có một ngày sau khi lão gia trở về phủ đã cùng phu nhân đóng cửa nói chuyện với nhau ở trong phòng, sau đó hai người còn cãi cọ một trận to, về sau chính là ấn định ra việc hôn nhân của tam tiểu thư nhà ta.”
Hai bàn tay đặt dưới bàn của Phó Nguyệt nắm chặt lại, nàng nhìn thẳng về phía Chu nương tử.
Chu nương tử ho nhẹ một tiếng: “Nếu nói chuyện xem mặt ban đầu chính là đại tiểu thư thì đám người hầu trong phủ cũng không biết. Ta cũng chỉ là trong lúc vô ý biết được. Đại nha hoàn kia sau khi ý thức được chính mình nói sai thì ta cũng vội vàng bảo đảm chính mình chưa hề nghe thấy cái gì. Cho nên tin tức này hẳn là tám chín phần là thật.”
Trong lòng Phó Nguyệt phảng phất như có tảng đá đè lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.