Nếu đã cho con dâu út chiếc vòng tay, thì cũng phải cho hai người con dâu còn lại cái gì đó.
Cố gắng đối xử với bọn chúng công bằng một chút.
Thấy cha mẹ chồng thật lòng đối xử với họ công bằng như thế, trong lòng Thôi Đào Nhi và Vương Thục cũng không có suy nghĩ gì khác.
Đều là người trong nhà, nếu em rể làm ăn khấm khá, không lẽ lại không giúp đỡ người nhà chút nào sao?
-------
Bà thím nọ thấy Thôi Đào Nhi không có vẻ gì là tức giận, còn nói đỡ cho Tôn Thế Thịnh, nên không khỏi bĩu môi, còn muốn nói cái gì đó.
Một người khác có nhãn lực không tệ, cắt ngang lời bà định nói: "Đào Nhi, cây trâm trên đầu cháu thật đẹp."
Cuối cùng cũng có người chú ý đến, không uổng công nãy giờ nàng đung đưa đầu qua lại đến mức choáng váng.
"Cần tẩu, có phải rất đẹp hay không? Đây là mẹ chồng ta tặng cho ta, nói là lúc trước khi đón dâu có chút bạc đãi ta, bây giờ nhà cửa đã tốt lên rất nhiều nên tặng cho ta cây trâm này. Nhị đệ muội cũng có một chiếc đấy."
Mấy cô con dâu có mặt ở đây, nghe nàng nói mà chua xót trong lòng.
Trong thôn này, ai chẳng biết được làm dâu nhà trưởng thôn tốt như thế nào. Được ăn ngon mặc đẹp, đứa nhỏ trong nhà còn được đưa đi học ở trường tư thục trong thành."
Được tặng một cây trâm ắt sẽ có cây thứ hai, thứ ba, nếu là các nàng thì không thể gặp được mẹ chồng tốt như vậy đâu.
Nói chuyện vòng vo một hồi, nháy mắt bọn họ đã nói tới những chuyện khác.
Phó Nguyệt đang cầm miếng mứt hoa quả Thạch Mãn đưa cho, nàng ngồi nghe những người khác đấu miệng lưỡi với nhau, tựa như đang xem một tuồng diễn, cũng rất có ý tứ, cứ coi như là thú vui tiêu khiển bù lại cho mấy tháng ngày nhàm chán ở nhà đi.
Khi mọi người còn đang nói chuyện, tiền viện đã sắp xếp thỏa đáng để tiếp khách, chuẩn bị khai tiệc.
Tiêu Thái vừa trò chuyện với những người khác, vừa bước tới chỗ Phó Nguyệt, hắn đỡ nàng bước vào phòng nhỏ.
Hôm nay Tôn gia vô cùng náo nhiệt, người đến người đi tấp nập.
Trong phòng, ngoài sân đều chật kín bàn, nam nữ ngồi riêng. Trong phòng nhỏ chỉ bày biện hai chiếc bàn, ngoài ra cũng vô cùng ấm áp. Trương thẩm đặc biệt chuẩn bị chỗ ngồi đó cho Phó Nguyệt.
Con dâu Tôn gia, Thôi Phúc tẩu tử, Trần bà bà, Dương Tứ nãi nãi, những người này đều quen biết với Phó Nguyệt, bọn họ ngồi chung một bàn.
Tiêu Thái đỡ nàng ngồi xuống, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn những người ngồi quanh bàn, hạ giọng chào hỏi: "Thân mình Tiểu Nguyệt không tiện, đành phải làm phiền các vị tẩu tử, thím, nãi nãi ở đây chiếu cố nàng ấy rồi."
Phó Nguyệt ngồi xuống, nhìn thấy mọi người cười cười nhìn mình, nàng có chút ngại ngùng đẩy hắn: "Ta còn có A Mãn ở đây, chàng mau đi ra đằng trước đi."
Thôi Phúc tẩu tử cười trêu ghẹo: "Ngươi yên tâm đi A Thái, ở đây nhiều người như vậy, ta cam đoan sẽ trả cho ngươi một người vợ hoàn hảo không mất một sợi tóc."
Tất cả mọi người nở nụ cười vui vẻ: "Đều là vợ chồng mới cưới, ta biết ta biết."
"Được rồi, chúng ta cũng bớt nói lại, nhìn mặt hai đứa nhỏ đỏ hết rồi kìa."
Sau khi ăn xong bữa cơm, giờ lành cũng đến, Tiêu Thái cùng đám người Tôn Thế Thịnh vào thành rước dâu,
Tiếng nhạc trống và sáo nổi lên, Tôn Thế Thịnh cầm lụa đỏ đón tân nương.
Nghi thức đón dâu hoàn thành, đám cưới càng lúc càng trở nên náo nhiệt.
Ban đêm, bầu trời tối đen, lạnh đến rùng mình.
Mọi người cùng nhau uống rượu mừng, náo ầm ĩ một hồi rồi mới tan tiệc.
Anan
Tiêu Thái dắt xe ngựa ra, đỡ Phó Nguyệt lên xe rồi trở về thành.
Đã lâu lắm rồi, Tiêu Giản không chơi vui đến vậy.
Tinh lực của tiểu hài tử có hạn. Ngồi trong xe ngựa, cậu kể cho Phó Nguyệt nghe hôm nay cậu chơi đùa cái gì, nhưng chỉ chốc lát sau, cậu đã thiếp đi trên người Phó Nguyệt, cọ đầu vào chiếc áo choàng ấm áp rồi ngủ say.
Thạch Mãn đi tới định ôm cậu, nhưng Phó Nguyệt đã ngăn nàng lại. Phó Nguyệt ôm Tiêu Giản vào lòng, để cậu nằm ngủ thật thoải mái.
Thạch bà bà vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Xe ngựa vừa dừng, bà đã đi ra mở cửa.
"A Mãn, phu nhân như thế nào rồi?"
Thạch Mãn nhảy xuống đỡ bà: "Nãi nãi, ta chăm sóc phu nhân rất tốt."
Phó Nguyệt cũng tươi cười gật đầu: "Đúng vậy, ta thấy A Mãn làm việc rất tốt đấy."
Thạch Mãn kiêu ngạo ngẩng đầu. Nàng là một cô nương lợi hại lắm đấy.
Thạch bà bà ôm Tiêu Giản đang ngủ say, cùng mọi người đi vào trong nhà.
Trong phòng vô cùng ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.