Thôi Đào Nhi đưa tay chạm nhẹ vào chiếc trâm cài trên đầu, ra vẻ tùy ý nói: "Thím nghe ai nói huyên thuyên vớ vẩn như vậy?"
"Mỗi ngày Thế Thịnh đều bận việc bên tửu lâu, nếu có thể chuyển vào thành sống thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
Người nọ không cam lòng nói: "Cưới vợ về mà không ở nhà hiếu kính cha mẹ chồng, còn muốn chuyển vào thành sống, cha mẹ chồng ngươi không nói gì hay sao?"
"Đều là người một nhà cả, cha mẹ chồng ta rất vui là đằng khác."
Khi Tôn Thế Thịnh nghị thân, sư phụ hắn Tề tiên sinh đã nói sẽ thuê cho con gái và con rể một cái tiểu viện ở trong thành, để tiện cho Tôn Thế Thịnh qua lại.
Tề gia chỉ có một đứa con gái, mặc dù Tề tiên sinh coi trọng đứa nhỏ Tôn Thế Thịnh này, nhưng ông cũng lo lắng, sợ con gái về sống ở nông thôn sẽ chịu khổ.
Vì còn bận tâm đến mặt mũi Tôn gia, nên ông chỉ nói trước tiên thuê vài năm, sau đó đợi Tôn Thế Thịnh tự mình mua lại.
Mặc dù Tôn Thế Thịnh vô cùng yêu thích tiểu cô nương Tề gia, nhưng mà lúc đầu hắn cũng khá là do dự.
Tôn gia nhà bọn họ còn chưa có ai ra ở riêng, các huynh trưởng tẩu tử đều ở trong nhà để phụng dưỡng cha mẹ. Nếu hắn vừa thành thân đã muốn chuyển đi thì còn ra bộ dáng gì nữa?
Hắn đang được đề bạt làm việc ở tửu lâu, tiền kiếm được cũng gửi về hết trong nhà.
Vậy hắn lấy tiền đâu để mua tiểu viện cơ chứ?
Tôn Trường Canh trở về nhà, thương lượng cùng với lão bà mình hai hôm, cuối cùng quyết định dùng bốn mươi lượng bạc để mua một căn nhà nhỏ có hai gian phòng cho tiểu nhi tử ở.
Tôn Trường Canh cho gọi các cô con dâu và con trai vào phòng, thông báo quyết định.
Tôn Thế Thịnh khiếp sợ đứng lên: "Cha? Nương?"
Anan
Thôi Đào Nhi cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng biết cha mẹ chồng mình tiết kiệm được không ít bạc, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều đến vậy, có thể lấy ra cho tiểu nhi tử một con số khổng lồ như thế này.
Không đợi mọi người mở miệng, Tôn Trường Canh nói tiếp: "Lúc trước việc nghị thân lão đại và lão nhị, trước sau cũng đã tốn không ít tiền."
"Lần này, ta cho đệ đệ các con những thứ này, một là ngày xưa tiền nó kiếm được đều đưa về cho chi tiêu trong nhà, hai là sau này khi chúng nó ra ở riêng, đất đai và nhà cửa trong thôn này sẽ không chia cho nó nữa."
Thôi Đào Nhi trợn tròn mắt, đưa tay che miệng lại.
Tôn gia lão đại Tôn Thế Lễ cau mày, nói: "Cha, người nói cái gì vậy? Chúng ta đều là người một nhà, sao lại nói đến việc phân chia nhà cửa? Hôn sự của tiểu đệ, bọn con tuyệt không hai lời. Đệ nói xem có phải không, nhị đệ?"
Tôn Thế Nghĩa nghe vậy thì gật đầu.
Trương thẩm không kiến nhẫn khoát tay: "Được rồi, được rồi, tất cả đều nghe theo cha các con. Đại thụ nhiều cành, không lẽ ra ở riêng rồi thì các con sẽ không thèm để ý đến hai lão già chúng ta nữa? Cứ như vậy đi, sau này nương còn chờ Thế Thịnh kiếm thật nhiều tiền về nuôi đây này."
Tôn Thế Thịnh biết cha mẹ đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi, nghe mẹ nói đùa vài câu, vành mắt đã ửng hồng, hắn cuối đầu suy nghĩ.
Nếu có trách thì chỉ trách hắn không có bản lĩnh, về sau hắn nhất định phải làm việc chăm chỉ để phụng dưỡng cha mẹ thật tốt.
Trương thẩm lấy từ trong cái hà bao bà thường mang bên người ra hai chiếc trâm bạc, nhẹ nhàng cài vào tóc hai cô con dâu.
Bà đưa mắt quan sát, mỉm cười hài lòng: "Không tồi! Rất đẹp."
Thôi Đào Nhi và Vương Thục vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía bà: "Nương?"
Trương thẩm vỗ vào đôi bàn tay của hai người con dâu: "Hai con gả vào nhà chúng ta nhiều năm rồi, lo liệu mọi chuyện, chăm sóc con cái vô cùng chu đáo. Năm mới trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền tích góp, hơn nữa chuẩn bị việc hôn sự của Thế Thịnh xong chắc cũng còn dư không nhiều. Hai chiếc trâm cài này, các con cứ coi như là mẹ cho các con, giữ làm của phòng hờ đi."
Mặc dù Trương thẩm có chút thiên vị tiểu nhi tử, nhưng bà cũng không phải không đau lòng lão đại, lão nhị.