Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 447



Đạo diễn còn đang do dự, trợ lý giám đốc vội vàng chạy đến bên cạnh ,thì thầm vào tai anh ta vài câu.

 



 

Chẳng mấy chốc, hiện trường trực tiếp thêm một vòng thi đấu.

 



 

Mấy vị giám khảo tụ tập lại với nhau, ngay lập tức chọn ra đề tài sáng tác.

 



 

Lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn liên tục tăng lên, khán giả tại hiện trường càng bàn tán không ngớt, mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm sân khấu, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả khi xem thi đấu lúc nãy.

 



 

Bọn họ đều muốn biết, rốt cuộc ai mới là người sáng tác thực sự.

 



 

Trận thế lớn như vậy, ngay cả anh Kiếm cũng giật mình.

 



 

Anh ta là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường thi đấu trực tiếp mở phiên tòa xét xử, khán giả tại hiện trường phấn khích như vậy, lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng đột biến, nếu lúc này mà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?

 



 

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu lỡ lớn chuyện, giám đốc có nổi giận không?"

 



 

Nhưng Tiêu Hòa lại có vẻ chẳng hề lo lắng.

 



 

Mở phòng phát sóng trực tiếp ra, thấy lượng người trực tuyến đã tăng gấp đôi, chuyện này cũng đã lên hot search, hơn nữa độ hot còn bùng nổ.

 



 

"Giám đốc bây giờ chắc chắn đang cười tươi trong lòng." Tiêu Hòa nói.

 



 

Vừa nói vừa đưa điện thoại cho anh ta.

 



 

Chỉ thấy trong phòng phát sóng chính thức, khoảnh khắc ban giám khảo đang thảo luận về đề tài, thậm chí còn đang phát quảng cáo liên tục!

 



 

Đồ uống điện giải, ô tô, đồ dùng hàng ngày...

 



 

Những sản phẩm mới phát triển gần đây của Giải Trí Lam Tinh liên tục được quảng bá, góc trên bên phải còn treo cả liên kết, chỉ cần nhấp vào là có thể mua sắm.

 



 

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã có không ít người đặt hàng.

 



 

Anh Kiếm nhìn mà mắt tròn mắt dẹt.

 



 

"Thế này cũng được hả?!"

 



 

Chẳng lẽ đây chính là sự nhạy bén về mặt thương mại, tuy có hơi mặt dày vô liêm sỉ của tổng giám đốc?

 



 

Mỗi một phần lưu lượng đều phải chuyển đổi thành doanh thu ở mức độ cao nhất có thể.

 



 

Nhìn độ hot của chương trình hôm nay, trực tiếp tiết kiệm được một khoản lớn tiền quảng cáo, hời bét.

 



 

Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy mấy quản lý cấp cao của công ty ung dung tự tại ngồi bên dưới, khóe miệng đều nở một nụ cười hài lòng.

 



 

Cùng lúc đó, mấy vị giám khảo cuối cùng cũng xác định xong đề tài sáng tác, chính là -- Mưa.

 



 

Biên soạn cần phải sử dụng ba nốt nhạc đã định sẵn, thời gian giới hạn là mười phút.

 



 

Ngay khi đề tài này vừa được công bố, Tống Phi Quang đã nhanh chóng hành động, nhíu mày suy nghĩ một lúc, vừa gảy đàn vừa bắt đầu viết, động tác cực kỳ nhanh.

 



 

Ngược lại, Cố Thao bên kia sắc mặt trở nên rất khó coi.

 



 

Thấy Tống Phi Quang đã bắt đầu viết, cậu ta mới nghiến răng, cũng hăm hở bắt đầu sáng tác.

 



 

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hai người trên sân khấu, không dám lên tiếng làm phiền.

 



 

Còn trong mười phút này, phòng phát sóng trực tiếp lại phát một loạt quảng cáo.

 



 

Phòng quảng cáo toàn năng thậm chí còn nhanh chóng thiết kế ra một khẩu hiệu mới trong vài phút cực hạn này:

 



 

[Cản trước (*) xe ô tô thương hiệu Lam Tinh, cứng hơn cả miệng của ai đó trên sân khấu!]

 



 

(*) Phụ kiện được gắn ở phần trước mũi xe ô tô

 



 

Quá thâm!

Ai đó là ai thì bình luận đã bắt đầu đoán rồi.

 



 

"Cố Thao có thể viết được không?" Anh Kiếm hỏi.

 



 

Hai người trên sân khấu dường như đều đang sáng tác, bút không ngừng chạy.

 



 



Tiêu Hòa: "Cậu ta viết được cái rắm."

 



 

Nếu Cố Thao có thể sáng tác được bài hát, cậu ta đã không dùng bài hát của Tống Phi Quang để thi đấu.

 



 

Mười phút trôi qua trong chớp mắt.

 



 

Cùng với tiếng đếm ngược về không, cuối cùng hai người cũng dừng bút.

 



 

Tống Phi Quang đeo mặt nạ, không nhìn thấy được biểu cảm, nhưng biểu cảm của Cố Thao lại vô cùng hoảng hốt.

 



 

"Chúng ta hãy cùng xem thử sáng tác của thí sinh Cố Thao trước nhé."

 



 

Người dẫn chương trình đi tới, nhận lấy bản nhạc trong tay cậu ta, xem xét kỹ lưỡng, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại, vẻ mặt kinh ngạc.

 



 

"Cậu không viết à?"

 



 

Vừa nãy Cố Thao vẫn luôn cúi đầu viết vẽ, nhưng giờ nhìn lại, trên đó chỉ viết vài câu và nốt nhạc lộn xộn, sau đó lại bị gạch đi mất.

 



 

Cuối cùng không sáng tác ra được bất cứ thứ gì.

 



 

Cố Thao nghiến răng nói: "Hôm nay tôi không có cảm hứng."

 



 

Không ít khán giả nghe thấy câu trả lời này đều tỏ ra nghi ngờ.

 



 

Cố Thao có thể viết ra "Chín Triệu Sáu" chỉ trong vòng hai ngày, cho dù thật sự không có cảm hứng nhưng sao có thể một câu cũng viết không ra?

 



 

Người dẫn chương trình cười gượng một tiếng, đi về phía Tống Phi Quang.

 



 

Cầm lấy bài hát mà cậu ta sáng tác, sắc mặt mới hơi khá hơn một chút, đang do dự không biết nên cho khán giả xem như thế nào.

 



 

"Để tôi hát nhé."

 



 

Tống Phi Quang nói xong, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy đàn, một giai điệu du dương vang lên.

 



 

Cậu ta viết về mưa.

 



 

Nếu đêm hôm đó mưa to như trút nước, có lẽ có thể dập tắt ngọn lửa, có lẽ tương lai sẽ có những điều khác biệt.

 



 

Tống Phi Quang vừa hát, suy nghĩ dường như lại quay về đêm hôm đó cách đây năm năm, giọng hát không khỏi nghẹn ngào.

 



 

Nếu nói "Vực Sâu" là hy vọng trong tuyệt vọng, "Chín Triệu Sáu" là sự vui sướng tột độ thì ca khúc "Mưa" này chính là tiếng kêu tuyệt vọng và cầu nguyện.

 



 

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cậu ta đã viết ra một bài hát khiến người nghe muốn rơi nước mắt.

 



 

Sự đối lập rõ nét giữa hai người khiến cho mọi người trong lòng không khỏi đặt ra một dấu hỏi.

 



 

[Cố Thao này chắc chắn có vấn đề!]

 



 

[Cho dù có kém cỏi thì cũng không đến nỗi một chữ cũng không viết ra được chứ?]

 



 

Phòng phát sóng trực tiếp bàn tán xôn xao.

 



 

Một vài giám khảo thấy vậy cũng không khỏi nghi ngờ, cũng có người lên tiếng bênh vực cho Cố Thao.

 



 

"Tuy nhiên, sáng tác nhạc thực sự cần dựa vào cảm hứng, sáng tác một lần không thể đại diện cho điều gì."

 



 

Nói xong, quay sang nhìn Cố Thao, cố ý tạo cho cậu ta một cơ hội để sửa sai.

 



 

"Cố Thao, nguồn cảm hứng nào để cậu sáng tác ra Vực Sâu?”

 



 

Nhưng không ngờ được câu hỏi này vừa nêu ra, đối phương lại không bắt kịp, nói lảm nhảm nửa ngày trời, chẳng ra đâu vào đâu.

 



 

Các giám khảo mà chương trình mời đến đều là những ca sĩ, nhạc sĩ sáng tác tài giỏi, có tiếng tăm, đối với chuyện sáng tác này đều rất rõ ràng, nhìn thấy phản ứng của Cố Thao, lập tức hỏi tiếp:

 



 

"Hợp âm chủ của Vực Sâu là gì?"

 



 

"Việc xử lý chuyển xuống một cung ở nửa sau bài hát là vì sao?"

 



 

Liên tiếp hỏi một vài câu như vậy, Cố Thao đều không trả lời được.

 



 

Cậu ta không biết sáng tác, cũng không hề học sáng tác thì trả lời thế nào được?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv