Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 446



Tại sao cậu ta lại đến đây?

 



 

Kể từ ngày Tống Phi Quang rời khỏi nhà hôm đó, không biết tung tích cậu ta ở đâu, ngoại trừ hai lần phát sóng trực tiếp ra thì không còn bất kỳ tin tức nào.

 



 

Cố Thao suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, một tên xấu xí không tiền không quyền, không ai giúp đỡ, làm sao có thể xuất hiện ở đây?

 



 

Còn muốn đứng trên sân khấu này để hát?

 

Cậu ta rốt cuộc đã làm như thế nào?

 



 

Cố Thao không nghĩ ra được.

 



 

Bỗng nhiên, cậu ta phát hiện ra các giám đốc của công ty Giải Trí Lam Tinh ngồi ở hàng ghế đầu tiên đã có động tĩnh.

 



 

Khi nghe thấy tên của Tống Phi Quang, bọn họ lại đồng loạt lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, dồn sự chú ý lên sân khấu, trên mặt hiện rõ vẻ "Cuối cùng cũng đến rồi".

 



 

Chẳng lẽ bọn họ đang chờ Tống Phi Quang?!

 



 

Cố Thao bị phát hiện này của mình làm cho kinh ngạc, còn chưa kịp nghĩ nhiều ra là chuyện gì, thì ngay sau đó, một cảm giác sợ hãi và hoảng loạn quen thuộc, sau năm năm lại lần nữa ập đến với cậu ta.

 



 

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hai người họ cùng thi đấu, cậu ta đều bị Tống Phi Quang đè bẹp với ưu thế tuyệt đối.

 



 

Cậu ta mãi mãi chỉ là người về nhì.

 



 

Cho đến năm năm trước, Tống Phi Quang gặp hỏa hoạn, không tham gia thi đấu nữa, cậu ta mới có thể giành được vị trí quán quân.

 



 

Lúc này, Tống Phi Quang đã trở lại!

 



 

Cậu ta lại đứng trên sân khấu.

 



 

Cảm giác bị đè bẹp tuyệt đối đó trong nháy mắt đã bao trùm lấy Cố Thao.

 



 

Cậu ta sợ rồi!

 



 

Giữa sân khấu.

 



 

Tống Phi Quang hơi cúi đầu, có chút căng thẳng, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ trên trán, đôi mắt đen sáng trong vắt như nước hồ Nguyệt Nha, dường như chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng cậu ta.

 



 

Chỉ một đôi mắt thôi mà đã đẹp như vậy, không biết cả khuôn mặt dưới lớp mặt nạ sẽ đẹp đến mức nào?

 



 

Tất cả khán giả có mặt tại hiện trường không khỏi nảy sinh nghi vấn này trong đầu.

 



 

Rất nhanh sau đó, tiếng nhạc nổi lên, Tống Phi Quang thả lỏng, bắt đầu phần thể hiện của mình.

 



 

Bài hát cậu ta hát rõ ràng giống với Cố Thao, nhưng lại có rất nhiều điểm khác biệt.

 



 

Phần hòa âm có nhiều lớp lang hơn, cảm xúc chồng chất khi cao khi thấp, theo cảm xúc có khi thì êm đềm khi thì kích động, có lẽ còn mang theo vài phần thương cảm, giống như một bộ phim, hoặc một bức tranh, chậm rãi mở ra trước mắt.

 



 

Tâm trạng của khán giả cũng nhấp nhô theo giọng hát đó, đợi đến khi bài hát kết thúc, trong lòng chua cay ngọt đắng, trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

 



 

Chuyện gì vậy?

 



 

Rõ ràng là cùng một bản nhạc, cùng một lời bài hát, tại sao phần thể hiện của Tống Phi Quang và Cố Thao lại hoàn toàn ở hai cấp độ khác nhau?

 



 

Phần thể hiện của Cố Thao tuy rằng vui tươi, nhưng lại giống như bài hát bình dân, dễ nghe nhưng không được coi trọng, còn phần thể hiện của Tống Phi Quang lại khắc sâu trong lòng người nghe một dấu ấn đậm nét.

 



 

Kỳ lạ thay, rõ ràng Cố Thao mới là người sáng tác, sao lại rơi vào thế yếu?

 



 

Thậm chí ngay cả về kỹ thuật thanh nhạc, dường như Cố Thao cũng bị lép vế.

 



 

Tổng thể mà nói thì có vẻ không hợp lý lắm.



 

Nghĩ kỹ lại thì không chỉ hôm nay, mà ngay cả bài Vực Sâu trước đó, khi nói đến khoản thể hiện ca khúc và sự hiểu biết sâu sắc về ca khúc thì Tống Phi Quang mới giống như người hát chính, khắc cốt ghi tâm.

Còn Cố Thao thì chỉ là cover, chỉ học được cái hình thức bên ngoài mà chưa nắm được cái cốt lõi.

 



 

Cảm giác kỳ lạ này tràn ngập trong lòng mọi người.

 



 

Khúc nhạc kết thúc, ánh đèn trên sân khấu lại sáng trở lại, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, hai má hơi đỏ, rõ ràng cũng bị phần trình diễn vừa rồi của Tống Phi Quang cuốn hút.

 



 

"Mặc dù là cùng một bài hát nhưng Tống Phi Quang đã mang đến cho chúng ta một phần thể hiện hoàn toàn khác biệt. Tống Phi Quang, cậu với tư cách là khách mời đặc biệt đứng trên sân khấu này, có điều gì muốn nói với khán giả không?"

 



 

Tống Phi Quang nhìn xung quanh một lượt, lướt nhìn Cố Thao đang đứng bên dưới, nói từng chữ: "Chín Triệu Sáu là bài hát do chính tay tôi sáng tác, cũng giống như Vực Sâu, chúng đều là bài hát của tôi, là Cố Thao cướp mất từ tay tôi!"

 



 

Lời vừa nói ra, cả hội trường xôn xao.

 



 

Cố Thao nhờ bài Vực Sâu mà nổi đình nổi đám, thậm chí còn giành luôn giải nhất cuộc thi, thì ra bài hát này lại là cướp đoạt mà có?

 



 

Đang lúc mọi người sửng sốt, Cố Thao đột nhiên xông lên sân khấu, tức giận chạy về phía Tống Phi Quang.

 



 

"Cậu ta nói bậy! Cậu ta nói bậy! Vực Sâu là tôi viết! Chín Triệu Sáu cũng là tôi viết! Tống Phi Quang, cậu ghen tỵ với thành tựu của tôi, cố tình vu oan cho tôi!"

 



 

Trong các vòng thi trước, cậu ta luôn tỏ ra nho nhã ôn hòa, lúc này mặt đỏ bừng, chỉ trích không thương tiếc, bộ dạng tức giận đến điên cuồng làm mọi người đều giật mình hoảng sợ.

 



 

Nhìn thấy cậu ta xông lên, ngay cả người dẫn chương trình cũng luống cuống tay chân.

 



 

Đạo diễn chỉ nói rằng hôm nay Tống Phi Quang sẽ ra sân với tư cách là khách mời đặc biệt, nhưng chưa từng nhắc đến còn có thể xảy ra loại chuyện này.

 



 

Đùng cái hôm nay lãnh đạo công ty đều đến đây, nếu để họ nhìn thấy cảnh tượng này...

 



 

Người dẫn chương trình nhìn xuống phía dưới sân khấu, không ngờ giám đốc các bộ phận đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, dường như đã sớm đoán được sẽ có cảnh tượng này, không những không thấy bất ngờ mà còn chờ xem tình hình tiếp theo.

 



 

Cùng lúc đó, khi Tống Phi Quang nói ra câu nói đó, các nền tảng phát sóng trực tiếp trên mạng cũng nổ tung.

 



 

Trong nháy mắt, lượng truy cập tăng vọt!

 



 

Lượng khán giả đổ vào phòng phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã tăng gấp đôi.

 



 

Nếu là máy chủ thông thường, đối mặt với lượng truy cập lớn như vậy, chắc chắn sẽ sập ngay tại chỗ, nhưng trước hai ngày diễn ra cuộc thi, giám đốc đã đặc biệt cho người nâng cấp máy chủ mới.

 



 

Giống như đã sớm lường trước được rằng cuộc thi hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì vậy.

 



 

Trong khi đó, ê-kíp quan hệ công chúng và hậu cần đã túc trực hai tiếng đồng hồ, đột nhiên cũng hiểu ra ý nghĩa khi mình đến đây hôm nay.

 



 

Trên sân khấu, Cố Thao vẫn đang quát tháo Tống Phi Quang, vội vàng chứng minh mình mới là người sáng tác.

 



 

Hai bên lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai.

 



 

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ trên sân khấu:

 



 

"Tại sao hai người không ở trước mặt mọi người, trong thời gian quy định, dùng đề tài của ban giám khảo ngẫu hứng sáng tác một đoạn, so tài là biết ngay ai sai ai đúng?"

 



 

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói phát ra.

 



 

Tiêu Hòa xuất hiện trên ống kính, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức loạn cào cào.

 



 

[Tiêu Hòa tới rồi à?]

 



 

[Có Tiêu Hòa ở đây, chắc chắn sẽ có chuyện hay để xem!]

 



 

[Đúng rồi, so tài một chút thì biết ngay, không phải đều nói là tự sáng tác sao? Sáng tác một đoạn nhạc với bọn họ mà nói thì dễ ợt.]

 



 

[So đi! So đi!]


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv