Thời Khanh Lạc ngẩn ra: "Vậy cũng chỉ hơn mươi ngày nữa."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Đúng vậy, Nghệ vương nói thời gian càng kéo dài, sẽ làm trễ thời gian ta về Bắc Thành."
"Cho nên để cho Khâm Thiên Giám tính toán một chút, phát hiện ngày mùng sáu tháng sau là ngày tốt nhất."
Thời Khanh Lạc bật cười: "Cái gì mà làm lỡ thời gian về kinh thành của chàng, rõ ràng là ngài ấy không kịp chờ muốn thành hô với mẫu thân của chúng ta."
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Đúng vậy, ông ấy chờ không kịp."
"Chẳng qua đây cũng là chuyện tốt, sớm thành thân rồi về Bắc Thành cũng được."
Dù sao mẫu thân cũng muốn gả cho Nghệ vương, thời gian sớm hay muộn cũng không sao?
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Sớm thành thân cũng không tệ, dù sao chúng ta đã chuẩn bị xong đồ cười cho mẫu thân rồi."
Bây giờ bọn họ không thiếu nhất chính là tiền, cho nên chuẩn bị đồ cưới cho mẹ chồng vô cùng phong phú.
Chẳng những có nhà, thôn trang, ruộng đất, cửa hàng, thư họa, đồ đùng trong nhà, vải vóc, da lông, các loại trang sức, còn chuẩn bị không ít ngân phiếu áp đáy rương.
Tất nhiên sính lễ của Nghệ vương cũng rất nhiều, cầm đi ra đều có thể phát triển một thế gia.
Bọn họ cũng không để lại, mà chuẩn bị để cho mẹ chồng mang hết về vương phủ.
Vì để cho mẹ chồng nở mày nỡ mặt, coi như gả cho nghệ vương, bọn họ cũng có thể làm chỗ dựa cho mẹ chồng.
Nàng suy nghĩ một chút hỏi: "Sau khi mẫu thân thành thân, còn về Bắc Cương với chúng ta không?"
Tiêu Hàn Tranh nói: "Ý của Nghệ vương chính là sau một tháng bọn họ thành thân, ông ấy sẽ mang mẫu thân về Bắc Cương."
"Bên Bắc Cương còn có chút công vụ, Cần Nghệ vương xử lý."
Bên kia vật tư và bạc mà Cát quốc đồng ý đền bù, còn chưa đưa đến, cần Nghệ vương tự mình đi đòi.
Còn phải giao thiệp với Cát quốc, bố trí không ít ám thủ ở biên cảnh, Nghệ vương đi làm mới làm cho Hoàng đế yên tâm.
Thời Khanh Lạc vùi đầu vào lòng hắn: "Vậy thì quá tốt, nếu không ta thật sự không nở tách ra với mẫu thân."
Đến lúc đó đều ở bắc Thành, dù cho không ở cùng nhà nhưng có thể thường xuyên gặp nhau, hẹn đi dạo phố gì đó cũng được.
Tiêu Hàn Tranh đưa tay sờ bụng của nàng: "Mẫu thân cũng không yên tâm về nàng, nói làm thế nào cũng phải ở bên cạnh chăm sóc nàng lúc sinh, nhìn tận mắt cháu trai hoặc cháu gái ra đời."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ừ, có mẫu thân ở bên cạnh trông nom, ta càng yên tâm."
Tiêu Hàn Tranh hôn lên gò má của nàng: "Ta giúp nàng bắt mạch một chút."
Thời Khanh Lạc đưa tay cho hắn: "Được nha!"
Tiêu Hàn Tranh vươn tay bắt mạch choThời Khanh Lạc, tiếp đó ngẩn người.
Lại để nàng đổi tay khác.
Sau đó hắn vui mừng cười nói: "Nương tử, nàng mang song thai!"
Thời Khanh Lạc ngẩn ra, trợn to hai mắt: "Ý của chàng là ta mang thai đôi sao?"
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Đúng, ta chắc chắc nàng mang song thai."
"Khó trách bụng của nàng đã bắt đầu lộ ra rồi, thì ra là do mang songthai.”
Thời Khanh Lạc cũng phát hiện bụng mình lớn hơi nhanh, gần đây nàng còn nghĩ có phải nên khống chế lượng ăn hay không.
Không ngờ lại mang thai đôi.
Trong mặt nàng không nhịn được lộ ra ngạc nhiên mừng rỡ, chủ động ôm Tiêu Hàn Tranh: "Tranh Tranh, chàng thật lợi hại!"
Có thể sinh đôi tất nhiên là tốt.
Trước kia ở hiện đại nàng nhìn thấy sinh đôi mặc quần áo giống như, chơi cùng nhau, cảm thấy rất tốt.
Hai đệ đệ của nàng cũng là sinh đôi.
Lúc bị cha mẹ giáo dục bắt buộc, hai đứa đều rất đau khổ, còn cùng nhau than thở với nàng, rất thú vị.
Nàng thật không nghĩ mình sẽ mang thai đôi, như vậy cũng tốt, một lần sinh hai đứa, đủ rồi.
Tiêu Hàn Tranh nghe được lời nàng có chút dở khóc dở cười: "Nương tử mới lợi hại.”
Một lần đã sinh cho hắn hai đứa bé rồi.
Thời Khanh Lạc cười ra tiếng: "Vậy hai người chúng ta đều rất lợi hại."
Tiêu Hàn Tranh ôm chặc nàng: "Ừ, hai đứa bé là đủ rồi."
Hắn vẫn luôn biết nữ nhân sinh con như đi qua quỷ môn quan, vốn dĩ hắn chỉ muốn có một đứa con là được, hắn không nở để tiểu tức phụ chịu khổ.
Bây giờ một lần có hai đứa bé, thật tốt.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ta cũng cảm thấy đủ rồi."
Ngày hôm sau, đám người Tiêu mẫu nghe nói Thời Khanh Lạc mang song thai thì vô cùng vui mừng, lại chăm sóc nàng như con nít vậy.
Tiêu mẫu cũng bị Thái hậu tuyên vào cung.
Tất nhiên Thái hậu không muốn con trai út cưới một phụ nhân đã hòa ly.
Không phải xem thường Khổng Nguyệt LAng, mà là người làm mẫu thân đều muốn cho con mình những thứ tốt nhất.
Nhưng con trai thiếu chút nữa vào chùa tu hành, nhiều năm như vậy không gần nữ sắc.
Bây giờ thật vất vả lắm mới thích một nữ nhân, nếu bà phản đối, con trai chạy đi xuất gia, lúc đó bà tìm ai khóc đây.
Cũng vì vậy rất nhanh Thái hậu đã chấp nhận sự thật.
Sau khi gặp Khổng Nguyệt Lan, bà cũng hài lòng không ít đối với con dâu út này, rất hợp mắt.
Vì vậy chủ động kéo gần quan hệ, cũng không bày ra cái giá mẹ chồng.
Vốn dĩ Khổng Nguyệt Lan là người dễ sống chung, Thái hậu chủ động thân thiết, tất nhiên bà sẽ không từ chối hay kiểu cách.
Tất nhiên cũng sẽ không nịnh nọt, mà biểu hiện thân thiết giữa mẹ chồng và nàng dâu bình thường.
Điều này làm cho Thái hậu càng có cảm giác tốt với bà hơn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng gần gũi hơn một bước.
Lúc Khổng Nguyệt Lan rời hoàng cung, được Thái hậu ban thưởng rất nhiều.
Cũng vì vậy mọi người đều biết, Thái hậu hài lòng với con dâu này.
Vốn dĩ có người vẫn chờ nhìn quan hệ bất hòa của mẹ chồng nàng dâu, Thái hậu không coi trọng chán ghét Khổng Nguyệt Lan, thấy được tình huống này đều rất thất vọng.
Đặc biệt là nữ nhân từng ái mộ muốn gả cho Nghệ vương, lại càng ghen tị hơn.
Lại qua hai ngày, Nghệ vương cho người mang sính lễ đến Tiêu gia.
Trước đó người Tiêu gia đã xem qua danh sách sính lễ rồi, cũng không bất ngờ gì, nhưng gia tộc ở kinh thành lại lúc này mới biết, cả đám đều kinh ngạc.
Những nữ nhân hâm mộ ghen tị với Khổng Nguyệt Lang, càng giống như ăn phải chanh, cả người đều bốc mùi chua.
Sao một phụ nhân hòa ly lại có thể may mắn như vậy, chẳng những được Nghệ vương xem trọng, còn được quý trọng như thế.
Sính lễ như vậy đừng nói toàn bộ Đại Lương, dù cộng cả tiền triều, cũng tuyệt đối là độc nhất.
"Sính lễ này của Nghệ vương quá dọa người, còn dày hơn cả ba gia tộc tam lưu ở kinh thành cộng lại."
"Đúng vậy, lúc tiên hoàng còn ở Nghệ vương rất giỏi kinh danh, trong tay có không ít thứ tốt."
"Bây giờ Nghệ vương vẫn là người đệ đệ mà Hoàng thượng yêu thương và trong dụng nhất, tất nhiên không thiếu tiền và đồ tốt rồi."
"Có nội tình cùng tiền là một chuyện, nhưng có thể chịu cầm ra nhiều làm sính lễ như vậy, có thể thấy Nghệ vương thích Nghệ vương vương này như thế nào.”
Đúng lúc mọi người còn cảm thấy sính lễ khổng lồ dọa người của Nghệ vương, một đạo thánh chỉ đến Tiêu gia.
Nghệ vương chủ động thỉng cầu phong Tiêu Bạch Lê làm quận chúa, Hoàng đế đồng ý.
Con gái của Cẩm vương cũng được sắc phòng thành quận chúa, con gái mà đệ đệ coi trọng nhất, tất nhiên cũng phải có thân phận như vậy.
Hoàng đế sắc phong Tiêu Bạch Lê làm "Ngọc quận chúa", ngu ý tốt đẹp trân quý.
Đạo thánh chỉ này vừa ra đã làm cho toàn bộ kinh thành hoảng sợ, mọi người không ngờ Lỗ Nguyệt Lan gả đi, Nghệ vương còn thỉnh cầu sắc phong quận chúa cho con gái của bà.
Mà lúc này trong lòng bọn họ đều có một suy nghĩ, mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh thật lợi hại, lại để cho Nghệ vương lạnh lùng thoát tục như vậy làm được đến trình độ này.
Thánh chỉ vừa ra, nữ tử trong kinh thành không chỉ hâm mộ Khổng Nguyệt Lang, còn hâm mộ ghen tị cả Tiêu Bạch Lê.
bây giờ Tiêu gia có một vương phi, hai quận chúa, qúa làm cho người ta ghen tị rồi.
Chẳng qua bởi vì phong quận chúa cũng không ảnh hướng cách cục của triều đình, cho nên độ chấp nhận của các đại thần còn rất cao.
Sở dĩ Nghệ vương thỉnh chỉ ban cho Tiêu Bạch Lê chức quận chúa, mà không tranh thủ gì cho Tiêu Hàn Tranh và Tiêu Hàn Dật, cũng vì không muốn đánh vỡ sự bình tĩnh của triều đình.
Hon nữa lấy năng lực của Tiêu Hàn Tranh và Tiêu Hàn Dật, hoàn toàn không cần dính ánh sáng từ người cha kế này.
Ông càng hy vọng mọi người thấy đứa hai con trai dùng thực lực của mình đi lên, ông cũng tin tưởng bọn họ có thể làm được.
Đặc biệt là Tiêu Hàn Tranh, bây giờ còn chưa phải lúc về kinh thành, đợi làm Tri phủ Bắc Thành hai năm nữa, làm ra một chút chiến công mới có thể tấn thăng được.