Nương của ông ta thật sự không biết nói chuyện.
Vừa muốn mở miệng nói, lão thái thái lại nói: "Chuyện này nếu bị truyền ra, ta và cha ngươi sẽ bị mắng."
"Nếu ngươi có chút hiếu thuận, vậy để cho chúng ta đi theo chăm sóc ngươi thật tốt đi."
"Nếu không chúng ta đi ngay đến kinh thành tố cáo ngươi bất hiếu, để cho Hoàng thượng thu hồi tước vị của ngươi."
Đây là lời trước khi rời khỏi cửa hàng bạc, Thời Khanh Lạc dạy các nàng.
Dù sao bọn họ không làm được, lão Nhị súc sinh này đừng muốn tước vị nữa.
Tiêu Nguyên Thạch trợn to hai mắt: "..."
Lão thái thái và lão gia tử đột nhiên quyết tâm muốn đi theo mình quay về huyện Nam Khê, cũng không biết trúng tà gì.
Trước đó không phải đã đồng ý ở Bắc Thành sao? Sao lại trở quẻ rồi?
Bây giờ ông ta thật sự không có cách nào từ chối cả.
Ông ta biết cha nương không lợi lộc là không dậy sớm, nếu mình không đồng ý, thật đúng là chạy đi kinh thành tố cáo.
Ông ta luôn cảm thấy lão thái thái sẽ không suy nghĩ ra được chủ ý này.
Đột nhiên có một suy đoán: "Nương, hôm nay có phải nương gặp được Thời Khanh Lạc không?"
Tiêu lão thái nghe ông ta hỏi như vậy, đôi mắt hơi trốn tránh: "Không nha, sao vậy?"
Tiêu Nguyên Thạch nhìn chằm chằm lão thái thái, nhìn thấy bộ dạng kia, đoán được nhất định là gặp được Thời Khanh Lạc.
Cũng vì vậy vô cùng tức giận, đứa con dâu này là con trai cưới về cố ý khắc ông ta mà.
Ông ta không dễ dàng mới thuyết phục đám người Tiêu gia cũ không đi theo mình về huyện Nam Khê.
Ông ta nghĩ xong rồi, tước vị này không có người thừa kế quá đáng tiếc.
Đến lúc đó về huyện Nam Khê, đi ngay đến tộc tìm một cô nhi dễ bắt chẹt làm con thừa tự.
Chỉ cần có tước vị, cùng với sản nghiệp, tin tức đứa trẻ thừa tự kia sẽ hết lòng hiếu thuận ông ta.
Cho nên sao ông ta có thể để cho người Tiêu gia cũ đi theo làm chuyện xấu được chứ.
Nhưng bây giờ nhìn thái độ của lão thái thái, khẳng định đã bị Thời Khanh Lạc thuyết phục đi theo ông ta rồi.
Sao ông ta lại xui xẻo như vậy, có một gia đình cực phẩm, còn có một con dâu ác độc như thế.
Đột nhiên Tiêu Nguyên Thạch có chút chán nãn ủ rũ: "Được tùy, các ngươi."
Nếu như là chủ ý của Thời Khanh Lạc, ông ta không đồng ý, vậy đứa con dâu xấu xa kia tuyệt đối sẽ mang theo hai lão ầm ĩ đến chỗ hoàng đế.
Mặc dù ông ta không có quyền thế, nhưng sau khi về huyện Nam Khê có tước vị cũng có thể giữ chút mặt mũi.
Lão thái thái thấy ông ta thỏa hiệp, trong lòng suy nghĩ quả nhiên vẫn là Thời Khanh Lạc lợi hại, hoàn toàn biết bảy tất cả lão Nhị là chỗ nào, bấm một cái là chính xác.
Bà ta quyết định, chờ về huyện Nam Khê sẽ để cho Đại Lang thường xuyên gửi thư cho phu thê Tiêu Hàn Tranh, có cái gì thì để cho Thời Khanh Lạc nghĩ cách giúp mình.
Hiển nhiên ở trong lòng lão thái thái đứa cháu dâu đã cắt đứt quan hệ như Thời Khanh Lạc còn đáng tin hơn cả con trai ruột.
Nếu Tiêu Nguyên Thạch biết suy nghĩ của bà ta, tuyệt đối muốn ói ra máu.
Sao Thời Khanh Lạc lại có thể có lòng tốt như vậy, đám lão thái thái bị heo ăn mất đầu rồi.
Lão thái thái không tiếp tục dây dưa, mà rời đi với lão gia tử.
Tiêu Nguyên Thạch để cho người thăm dò, quả nhiên điều tra được lão thái thái gặp được Thời Khanh Lạc ở cửa hàng bạc.
Ông ta thật sự buồn rầu chết, chưa đến ba ngày nữa một nhà Tiêu Hàn Tranh sẽ đi kinh thành, sớm không gặp muộn không gặp, kết lần này đến lần khác lúc này lại gặp.
Nhưng dù biết Thời Khanh Lạc khích bác đám lão thái thái, ông ta cũng không có cách nào thay đổi.
Buồn rầu này còn chưa có cách giải quyết, ngày hôm sau lão thái thái lại tìm đến Tiêu Nguyên Thạch, để cho ông ta để mẹ con Liễu Như ở lại Bắc Thành.
Tất nhiên Tiêu Nguyên Thạch không muốn, mặc kệ nói như thế nào, đây chính là thê tử bây giờ của ông ta, sao có thể ở lại Bắc Thành chứ.
Mặc dù ông ta không xem trọng con gái, nhưng đây là huyết mạch cuối cùng của ông ta.
Nhưng lão thái thái lại làm ồn ào, chính là không cho phép ông ta mang hai người này đi về cùng.
Đào Liễu nhân cơ hội này cũng đến khóc một trận.
Ý đại khái là ngay cả đám lão thái thái cũng đi theo về huyện Nam Khê, nàng ta cũng không muốn dẫn con gái về, nếu không sợ sau này con gái bị khi dễ.
Lại dỗ dành Tiêu Nguyên Thạch, nói nếu các nàng ở Bắc Thành, cũng có thể lưu lại một con đương cho ông ta.
Sau này nếu ông ta không muốn ở lại huyện Nam Khê nữa, còn có thể lấy lý do đến Bắc Thành thăm mẹ con bọn họ, như vậy Hoàng đế cũng sẽ không nói gì.
Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có đạo lý.
Hơn nữa ông ta thật sự bị mẹ ruột làm phiền không chịu được, nếu như đi huyện Nam Khê, vậy không phải sẽ ồn ào c.h.ế.t sao.
Nếu như ở huyện Nam Khê không chịu nổi, vậy ông ta có cái cớ để về Bắc Thành,
Vì vậy đồng ý, còn đưa tòa nhà tốt nhất trên danh nghĩa của mình cho mẹ con Liễu Như.
Lại cho mẹ con bọn họ hai thôn trang, hơn trăm mẫu ruọng, ba cửa hàng ở Bắc Thành.
Cuối cùng còn 1 vạn lượng cất trong tiền trang.
Chẳng qua nhấn mạnh với nàng ta đừng động vào số tiền này, tương lai làm hồi môn cho con gái.
Nhưng thật ra là ông ta để lại đường lui cho mình, chẳng qua không nói rõ mà thôi.
Đây đều là tài sản mà lúc ông ta còn làm Phó đô đốc ở Bắc Thành tích lũy.
Còn dư lại ông ta sẽ đổi thành ngân phiểu, mang về huyện Nam Khê lai mua sản nghiệp một lần nữa.
Đào Liễu cũng hoàn toàn yên lòng, rất cảm kích phu thê Thời Khanh Lạc.
Nếu không có lão thái thái làm ồn ào, cộng thêm mấy lời Tiêu Hàn Tranh dạy nàng ta nói, khẳng định Tiêu Nguyên Thạch sẽ không đồng ý.
Ba ngày sau, một nhà Tiêu Hàn Tranh lên đường về kinh.
Trừ Hề Duệ và Tịch Dung ra, Ngũ hoàng tử cũng đi theo cùng nhau về.
Tiêu Nguyên Thạch cũng xử lý xong sản nghiệp ỏ Bắc Thành, nửa tháng sau mang theo người Tiêu gia cũlên kinh thành.
Trước tiên ông ta phải đi kinh thành phục mệnh tạ ơn, sau đó mới trở về huyện Nam Khê.
Hai chân của ông ta đã bị tàn phế, thật ra Hoàng đế có ân chuẩn ông ta có thể không đi kinh thành tạ ơn, trực tiếp đi huyện nam Khê
Nhưng Tiêu Nguyên Thạch vừa nghĩ đến Khổng Nguyệt Lan sẽ gả cho Nghệ vương, quả thật trong lòng ông ta không dễ chịu.
Ông ta tự ngược muốn đi kinh thành nhìn một chút, chỉ có thấy hai người thành thân, ông ta mới từ bỏ ý định.
Bởi vì Thời Khanh Lạc mang thai, cộng thêm không vội vàng, cho nên người Tiêu gia đi một chút dừng một chút, một tháng sau mới đến kinh thành.
Nhà ở ở kinh thành vẫn còn, cho nên người một nhà trực tiếp về nhà.
Tiêu Hàn Tranh tắm rửa một phen, tiến cung.
Trước tiên hoàng đế triệu kiến Tiêu Hàn Tranh, ngay trước mặt các trọng thần khen ngợi hắn một phen.
Càng biểu lộ ý sau này sẽ trọng dụng Tiêu Hàn Tranh như cũ.
Cũng làm cho những đại thần này phát hiện Hoàng đế coi tọng Tiêu Hàn Tranh còn nhiều hơn bọn họ nghĩ.
Vì vậy từng người đều rất khách khí với Tiêu Hàn Tranh, không có người nào ngu đi gây chuyện
Nói xong chuyện công, Hoàng đế lại nói với Tiêu Hàn Tranh về chuyện hôn sự của Nghệ vương.
Rất nhanh, Nghệ vương đã vào cung.
Hoàng đế cho mấy đại thần đi ra ngoài, ngài thì giữ lại Tiêu Hàn Tranh dùng bữa.
Sau khi tin tức này truyền ra, không ít đại thần đều ghen tị.
Hoàng đế vô cùng xem trọng Tiêu Hàn Tranh, toàn bộ triều đình, trọng thần nhiều như vậy, được hoàng đế giữ lại dùng cơm, cũng không vượt qua một bàn tay.
Cũng vì vậy càng làm cho không ít nhà, kiên định muốn kết thân với Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Dật.
Tiêu Hàn Tranh ở trong dung dùng xong cơm về nhà thì đã trễ.
Sau khi tắm xong, hắn trở về phòng.
Thời Khanh Lạc đang tựa vào tháp mềm đọc sách: "Trở về rồi."
Nàng mới đứng lên Tiêu Hàn Tranh đã đi nhanh đến, ôm nàng ngồi lên đùi.
"Nghệ vương vào cung, Hoàng thượng giữ ta lại nói chuyện hôn sự của mẫu thân."
Thời Khanh Lạc cười hỏi:"Thời gian quyết định rồi sao?"
Trước đó trong thánh chỉ cũng không nói thời gian cụ thể.
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Mùng sáu tháng sau."