Tiêu Hàn Tranh mở miệng nói: "Mọi người xuống nghỉ ngơi trước đi, ngày mai theo ta đáng bất ngờ trại lính tạm thời của Cát quốc."
Đối với chuyện này mọi người không có dị nghị, đều biết đạo lý thừa dịp ngươi bệnh lấy tính mạng của ngươi.
Gia Luật Đông Hách đột nhiên hôn mê, cộng thêm hôm nay đại bại, đại quân còn dư lại của Cát quốc tinh thần hạ thấp, lòng quân tan rã.
Đúng lúc giống như tình huống lúc trước của bọn họ.
Không thể không nói mặc dù Tiêu Hàn Tranh còn trẻ, còn là quan văn, nhưng trên mặt dùng binh đánh giặc lại là kỳ tài.
Đám người lão tướng quân còn suy nghĩ trong lòng, chờ sau này dâng sổ con cho hoàng đế giữ Tiêu Hàn Tranh ở lại trong quân, làm Tri phủ Bắc Thành gì chứ, thật là quá lãng phí tướng tài.
Tiêu Hàn Tranh cũng không biết suy nghĩ của bọn họ, nếu không tuyệt đối sẽ cảm ơn bọn họ, hắn không cần.
Hắn vẫn thích làm quan văn, hắn am hiểu quyền mưu hơn đánh giặc nhiều.
Tướng lĩnh có mặt ở đây đều là người của mình, Tiêu Hàn Tranh cũng dặn dò sau khi đi ra ngoài bọn họ đừng nói chuyện ngày mai đánh bất ngờ, cho nên bọn họ cũng đóng chặt miệng không nói gì.
Sau khi những người khác rời đi, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng về phòng nghỉ ngơi.
Mà tình huống của trận đánh này, cũng lấy tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài.
Phi ưng, chim bồ câu không ngừng bay đến Kinh thành, Bắc Thành, hoàng đô Cát quốc, phủ Bắc vương.
Bên kia, Gia Luật Đông Hách thành công gặp tướng sĩ tiếp viện, tiếp tục cưỡi ngựa hơn một giờ, lúc này mới ở sườn núi dễ thủ khó công cắm trại.
Xây xong doanh trướng chủ soái, quân ý xử lý băng bó vết thương cho Gia Luật Đông Hách.
Gia Luật Đông Hách vừa mới chuẩn bị nói chuyện sắp xếp tác chiến tiếp theo, đột nhiên cổ họng ngọt ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Lại choáng váng hoa mắt, rất nhanh trước mắt tối sầm ngất đi.
Tướng lĩnh có mặt sợ hết hồn, lập tức nhìn quân y.
Quân y kiểm tra một hồi lâu mới nói: "Đại soái trúng độc."
Một tên tướng lĩnh tính tình nóng nảy nắm lấy cổ áo quân y: "Sao đại soái lại trúng độc, trước đó ngươi không phát hiện ra sao?"
Trên trán quân y đều là mồ hôi: "Trước đó ta quả thật không nhìn ra, ta đoán chỗ bị kiêm đ.â.m có độc, ta muốn kiểm tra thêm lần này."
Nếu không phải quân y còn hữu dụng, tên tướng lĩnh này thật muốn c.h.é.m c.h.ế.t đối phương: "Phế vật, không phải mới băng bó vết thương sao?"
Trên mặt quân y đầy vẻ không biết làm sao: "Trước đó người đ.â.m kiếm vào đại soái không chỉ là Thống soái mới của Đại Lương mà còn là đồ đệ của thần y, nghe nói là một tay chơi độc xuất thần nhập hóa, ta không bằng hắn, cho nên mới không nhìn ra được.”
Ai có thể nghĩ đến một thần y lại có thể đánh giặc, chuyện này làm cho những người khác dẫn binh đánh giặc biết sống sao, để cho những quân y những bọn họ phải sống sao?
Tướng lĩnh tức giận muốn rút dao, nhưng lại bị những tướng lĩnh khác ngăn cản, để cho quân y lại kiểm tra cho Thống soái một chút.
Quân y mở vết thương đã băng bó ra, phát hiện vốn dĩ m.á.u là màu đỏ bây giờ đã biến thành màu đen.
Sắc mặt hắn ta thay đổi, rốt cuộc hiểu tại sao dọc đường đại soái không có phát tác độc tính, nhưng sau khi băng bó lại phát độc.
Xem ra độc này sau khi gặp thuốc trị thương mới có thể bị kích thích ra, khó trách lúc trước hắn ta không nhìn ra.
Nhưng đại soái bị trúng kiếm, cũng không có khả năng không băng bó, nếu không vết thương bị nhiễm trùng, cũng sẽ chết.
Không thể không nói, Tiêu Hàn Tranh này thật sự làm cho người ta quá khó phòng bị, còn không thể không trúng chiêu.
Nếu như Tiêu Hàn Tranh là người mình, hắn ta thật sự muốn khen một câu lợi hại.
Nhưng bây giờ thật sự muốn mắng mười tám đời tổ tông của Tiêu Hàn Tranh, loại chuyện xui xẻo này bị hắn ta gặp phải, bây giờ hắn ta cũng không có cách nào!
Quân y không có cách nào, chỉ có thể nói sự thật cho mấy vị phó tướng.
Cũng để cho bọn họ nghĩ cách, để cho hoàng đô bên kia gửi mấy ngựa giỏi giải độc đến.
Sau khi mấy tướng lĩnh nghe xong cũng muốn hộc máu.
"Tiêu Hàn Tranh quá hèn hạ vô sỉ, lại bôi độc trên kiếm."
"Đúng vậy, hai quân giao chiến hắn lại chơi âm chiêu như vậy, quá vô sỉ."
Bọn họ không nhịn được không ngừng mắng Tiêu Hàn Tranh.
Mặc dù trong lòng quân y cũng mắng Tiêu Hàn Tranh, nhưng trong lòng lại nghĩ không phải Thống soái nhà mình cũng hạ độc Tam hoàng tử sao, người ta chỉ trả lại mà thôi, đều vô sỉ như nhau.
Tất nhiên, hắn ta không dám nói lời này.
Trong quân doanh của Cát quốc có thám tử mà Tiêu Hàn Tranh sắp xếp, cho nên mặc dù quân y và mấy tướng lĩnh không nói Gia Luật Đông Hách bị trúng độc hôn mê ra ngoài, nhưng vẫn bị truyền ra.
Trong lúc nhất thời lòng quân Cát quốc bàng hoàng.
Đặc biệt sau khi tận mắt nhìn thấy trên bầu trời rơi xuống quả cầu màu đen nhỏ, không ít người cảm thấy hoảng sợ.
Sau khi mấy tướng lĩnh biết chuyện, mỗi người đều vô cùng tức giận, vội vàng đi bắt người truyền tin ra, nhưng trước đó người đã chạy, bọn họ không bắt được.
Đây càng làm cho bọn chúng cảm thấy bực bội và sỉ nhục.
Cho tới bây giờ bọn chúng chưa từng biết thiệt thòi khi đối chiến với Đại Lương như thế.
Chẳng qua dù bực bội cũng không có cách nào, chỉ có thể vội vàng dùng phi ưng truyền tin, để cho Hoàng đế phái ngự y giỏi giải độc đến.
Xế chiều thứ hai, tướng sĩ Đại Lương ăn uống no đủ, đi theo Tiêu Hàn Tranh đến chỗ quân đội Cát quốc trú đóng.
Sau khi người tung tin xong chạy đi, còn vẽ lại vị trí gửi cho hắn.
Lúc đến chân núi trời sắp tối, thấy địa thế dễ thủ thế công, sắc mặt của lão tướng quân đều có chút ngưng trọng.
Lão tướng quân sờ râu nói: "Đây cũng là nơi trước khi Gia Luật Đông Hách hôn chọn, loại địa hình này chúng ta rất khó tấn công!"
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Mặc dù loại địa hình này dễ thủ khó công, nhưng lại có một khuyết điểm, các ngươi nhìn vị trí chỗ ở của bọn họ, có phải ở nơi đầu gió hay không?”
Hắn đã xem hết bản đồ ở chỗ này, công thêm hiểu biết về tính cách của Gia Luật Đông Hách, cho nên đã sớm dự liệu đối phương sẽ đóng trại ở vị trí này, nếu dẫn người đánh bất ngờ, tất nhiên đã làm chuẩn bị.
Nghe hắn vừa nói như vậy, đám người lão tướng quân cũng phát hiện, đối phương ở đầu gió.
Ánh mắt lão tướng quân sáng lên: "Chúng ta dùng lửa tấn công?"
Loại địa phương này một khi bốc cháy, lại ở đầu gió, hoàn toàn khó có thể dập lửa.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Đúng vậy dùng lửa tấn công!"
hắn lại bổ sung: "Chúng ta ở chỗ này há miệng chờ sung, đặc biệt mai phục những tên trốn ra."
Lúc này đám người lão tướng quân đã vô cùng bội phục Tiêu Hàn Tranh: "Nghe theo Tiêu đại nhân!"
Thời gian bọn họ đánh giặc không ngắn, tất nhiên cũng phản ứng lại, chắc hẳn Tiêu Hàn Tranh đã nghiên cứu kỹ địa hình, thật sự là tướng tài trời sinh.
Mọi người ở dưới chân núi không đi lên, mà là núp đường đi xuống núi.
Tiêu Hàn Tranh đã sớm chuẩn bị đội phóng hỏa, sau khi trời tối thì đi lên núi.
Trong quân doanh của Cát quốc, tướng sĩ đã ủ rũ tinh thần, lúc này ai cũng đều buồn bã.
Đột nhiên thanh âm "Hưu hưu hưu!" vang lên, từng mũi hỏa tiễn bay đến, rất nhanh doanh trướng Cát quốc đã cháy.
"A, địch tấn công, địch tấn công!"
"Cháy rồi, nhanh cứu hỏa!"
Trong doanh trướng Cát quốc truyền đến không ít tiếng hoảng hốt, rất nhiều tướng sĩ lao ra dập lửa.
Nhưng hỏa tiễn là do Tiêu Hàn Tranh cố ý tạo ra, phía trên ngâm một tầng dầu, trên mũi tên trói đồ dễ cháy.
Thêm chỗ đó có gió thổi lớn, làm cho thế lửa càng cháy càng lớn, hoàn toàn không dễ dập được.
Gia Luật Đông Hách hôn mê, nên nơi chỉ có một tướng quân có tư lịch già nhất, hô to: "Lao xuống rút lui về biên thành của chúng ta."
Hắn ta cũng không ngu, đoán ở phía dưới có quân đội Đại Lương mai phục.
Nhưng bây giờ trại lính bị thiêu, cũng chỉ có thể xông ra.
Chẳng qua vẫn để lại một phần ba tinh nhuệ, mang Gia Luật Đông Hách chạy lên núi..
Đi xuống gần như chỉ có con đường chết, nếu muốn giữ lại mạng của đại soái và bọn họ, cũng chỉ có thể chia ra chạy mới có hy vọng.
Còn về tướng sĩ hắn ta ra lệnh đi xuống núi, chẳng qua là cố ý ném ra ngoài hấp dẫn quân đội Đại Lương.
Hắn ta tình không sai, những tướng sĩ sau khi lao xuống, nghênh đón bọn chúng chính là đợt sóng mưa tên, sau đó là đá lăn.
Cuối cùng là đồ đao của tướng sĩ Đại Lương.
Những tướng sĩ Cát quốc lao xuống này không phải bị quân mai phục g.i.ế.c cết, thì trở thành tù binh, một người cũng không chạy thoát.
Một lúc sau, kết thúc chiến đấu.
Dọn dẹp xong, phó tướng đến bẩm báo: "Tiêu đại nhân, trong những người này không có Gia Luật Đông Hách và hai tên chủ tướng."
Tiêu Hàn Tranh cũng không bất ngờ: "Khẳng định bọn chúng chạy ngược lên núi."
Phó tướng hỏi: "Vậy chúng ta có đuổi theo không?"
Tiêu Hàn Tranh khoát tay: "Không cần, dù sao Gia Luật Đông Hách đã hôn mê, đội ngũ chạy trốn này không đáng lo."
"Hơn nữa ta đã sắp xếp người phục kích ở núi đối diện, bọn chúng còn phải bị thương vong."
"Bây giờ không cần phải bắt giữ Gia Luật Đông Hách đang hôn mê làm tù binh, thả gã đi cũng có lợi cho chúng ta."
"Còn chưa xác định Gia Luật Đông Hách có tỉnh lại hay không, tạm thời Cát quốc sẽ không phái Thống soái mới đến trấn giữ."