Nghe được thành ý của Tam hoàng tử, Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút cũng không kiểu cách, thu binh phù về.
Hắn lại ôm quyền với Tam hoàng tử: "Nhất định không phụ sự tín nhiệm của Đô đốc."
Thân thể của Tam hoàng tử quả thật không thích hợp ra chiến trường, hơn nữa đối phương không có kinh nghiệm đánh giặc nhiều, rất dễ trúng bẫy.
Trước đó Tam hoàng tử trúng đốc, hắn và người trong thành dùng bồ cầu đưa tin, cũng không có cơ hội đưa thuốc giải vào trong thành, thật sự thì bồ cầu không thể đeo một lọ thuốc bay đi vào được.
Hơn nữa dù có thể cột rồi bay vào, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm.
Nếu có người đổi thuốc giải, Tam hoàng tử xảy ra chuyện, hắn chẳng những phải gánh tội, còn có bất lợi đối với thế cục chiến tranh hai nước.
Lương Hành Tiêu cười nói: "Tất nhiên ta tin tưởng ngươi."
Sau đó mấy người tán gẫu một lúc.
Thời Khanh Lạc phát hiện mấy tướng sĩ kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng nhìn đối phương hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Trên mặt nàng cũng không có hoa!
Tướng lĩnh bị hỏi như vậy, hơi lúng túng.
Hắn ta lập tức giải thích: "Phúc Bảo quận chúa, người đừng hiểu lầm, ta không phải bất kính với người, chỉ là ta đang suy nghĩ một chuyện thôi."
Thời Khanh Lạc hỏi: "Chuyện gì?"
Tướng lĩnh cười nói: "Ta đang suy nghĩ, sau này chúng ta đối chiến với Cát quốc, người có thể mời sư phụ của mình ra tay giúp đỡ nhiều hơn không?"
Lời này vừa rồi, những người khác đang ngồi cũng sáng mắt lên.
Đúng vậy, sao bọn họ không nghĩ ra chuyện này.
Nếu sư phụ của Phúc Bảo quận chúa có thể giúp đỡ nhiều hơn, từ trên trời hạ xuống mấy quả cầu nhỏ màu đen có lực sát thương lớn kia, muốn đánh bại Cát quốc trở dễ như trở bàn tay.
Thời Khanh Lạc: "..." Những người này thật là dám nghĩ, nàng còn muốn sư phụ giúp đỡ đây, nhưng nàng đi nơi nào tìm thần tiên?
Nàng thở dài: "Chuyện này ta cũng muốn, nhưng không được."
Tướng lĩnh vội hỏi: "Tại sao?"
Thời Khanh Lạc giải thích: "Sư phụ của ta không thể để ý quá nhiều chuyện của nhân gian, nếu không sẽ phạm vào đại kỵ."
"Trước đó sở dĩ ngài giúp đỡ, hoàn toàn là bởi vì Gia Luật Đông Hách muốn bắt ta, đây đơn giản chỉ là bảo vệ đồ đệ, cho nên sẽ không phạm vào đại kỵ."
“Nhưng tự tiện can thiệp quá nhiều vào chuyện nhân gian, chuyện này không thể được, sẽ bị thiên đạo hạn chế và trừng phạt."
Trên cơ bản người ở chỗ này đều đã đọc thoại bản Tu tiên, cho nên biết thiên đạo là gì.
Mọi người có chút thất vọng, chẳng qua suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý: "Chuyện gì lão thần tiên cũng không thể can thiệp sao? Vậy ngài ấy không thể giúp dự đoán chúng ta có thể thắng hay không sao?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Chiến tranh của hai nước chính là chuyện lớn của nhân gian, ngài không thể can thiệp."
"Bao gồm cả chuyện Đại Lương của chúng ta, sư phụ của ta đều không thể quản."
"Sư phụ nói hoàng thượng là chân lòng trời ban, tất nhiên sẽ che chở cho bá tánh trăm họ, cũng vì vậy thắng lợi giao chiến hai nước, nhất định sẽ đứng về phía Đại Lương chúng ta."
"Cho nên các ngươi cố gắng đánh giặc là được, không cần lo lắng kết quả."
Đây cũng là một loại ám chỉ, để cho có tướng sĩ Đại Lương tin tức nước mình có thể thắng, đây chính là do lão thần tiên dự đoán.
Quan trọng là những người này sẽ nói cho hoàng đế, sư phụ của ta giúp đỡ có hạn, sẽ không ảnh hưởng hay uy h.i.ế.p gì đối với giang sơn của Lương gia. Nếu không lỡ ngày nào có thể giúp đỡ đánh bại đội quân Cát quốc, vậy có một ngày có thể giúp lật đổ hoàng thất Đại Lương hay không?
Bây giờ Thời Khanh Lạc muốn biểu đạt một ý, sư phụ ta đứng ở bên cạnh Hoàng đế ngài, bảo vệ Hoàng đế chính thống là ngài, cho nên ngài không cần kiêng kỵ.
Để cho hoàng đế yên tâm, đồng thời vỗ m.ô.n.g rồng nịnh nọt.
Hoàng đế vui vẻ, đối với nàng và tiểu tướng công cũng có lợi.
Lời của Thời Khanh Lạc, mấy người ở chỗ này đều nghe hiểu.
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý, chuyện phàm nhân nếu như các thần tiên đều đứng ra can thiệp, vậy chẳng phải sẽ lộn xộn sao.
Lão tướng quân nhìn Thời Khanh Lạc không nhịn được hỏi: "Lão thần tiên thật sự dự đoán chúng ta sẽ thắng sao?"
Mặc dù lần này bọn họ đại thắng, nhưng thực lực tổng thể vẫn kém hơn Cát quốc, ông tạ ở Bắc Cương hơn hai mươi năm, vẫn rất hiểu biết về chuyện này.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ của ta dự đoán chúng ta sẽ thắng, dù sao Cát quốc là phe xâm lược.”
Tiếp đó lại nói: "Chẳng qua cũng không thể chỉ ngồi mà đạt thắng lợi, sư phụ của ta báo mộng, tướng sĩ Đại Lương chúng ta còn phải đồng tâm hợp lực, liều mạng mới có thể thắng được."
Nếu không làm gì sao có thể thắng được.
Nếu đổi thành lúc trước, lão tướng quân sẽ khịt mũi coi thường đối với những dự đoán này, nhưng chính mắt nhìn thấy Thời Khanh Lạc biết bay, còn có quả cầu nhỏ tự nhiên rơi xuống trên bầu trời, ông ấy đã hoàn toàn tin sự tồn tại của thần tiên.
Cũng vì vậy sau khi nghe được Thời Khanh Lạc chắc chắn, ông ấy cũng có lòng tin sẽ đánh thắng.
Những người khác cũng suy nghĩ giống như vậy.
Ngay cả Lương Hành Tiêu cũng hăm hở nói: "Lần này chúng ta nhất định phải làm cho Cát quốc khiếp sợ."
Hắn ta nói với Tiêu Hàn Tranh: "Lần này Gia Luật Đông Hách bị đánh bại, lấy lòng hiếu thắng của gã, sợ ra rất nhanh sẽ kéo trở lại, chúng ta không thể không phòng bị."
Từ sau khi xác định Thống soái Cát quốc là Gia Luật Đông Hách, hắn ta cũng nghiên cứu thói quen tác chiến và tính cách của đối phương.
Tiêu Hàn Tranh cong môi mỉm cười: "Gã không có cơ hội quay lại đâu."
Lời này làm cho Lương Hành Tiêu và mọi người đều không hiểu: "Tại sao?"
Tiêu Hàn Tranh cũng không vòng vo: "Ta đã lấy gậy ông đập lưng ông."
Hắn nói với Tam hoàng tử: "Ta điều tra được hạ độc ngươi, chính là mưu kế của Gia Luật Đông Hách, lúc này mới liên hiệp với thế lực tiền triều làm chuyện này."
"Nếu bọn chúng có thể hạ độc, chúng ta cũng có thể!"
Ánh mắt Lương Hành Tiêu sáng lên: "Ngươi để cho người hạ độc Gia Luật Đông Hách."
Tiếp đó lại lo lắng nói: "Chẳng qua con người của gã rất cẩn thận, nghe nói đồ đưa vào đều để cho người ăn thử, có thể thành công không?"
Tiêu Hàn Tranh nói: "Ta không để cho người hạ độc gã, mà là tự mình ra tay, hơn nữa đã thành công rồi."
Đám người Lương Hành Tiêu có chút mơ màng: "A, ngươi hạ độc rồi?"
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Các ngươi còn nhớ trước đó tướng công ta đ.â.m Gia Luật Đông Hách một kiếm không?"
Gia Luật Đông Hách chơi âm mưu, bọn họ cũng có thể, nếu cứ muốn làm chính nhân quân tử lại bị người khác tính cớ, thật không thú vị.
Chúng ta gọi cái này là ngươi làm mùng một ta làm mười lăm.
Tiêu Hàn Tranh cũng biết chỉ có tiểu tức phụ là hiểu mình: "Đúng vậy, ta lau độc trên kiếm, lúc này đoán chừng Gia Luật Đông Hách đã ngã xuống rồi."
Người ở chỗ này không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại hạ độc nhanh như vậy, lấy đạo của người đánh trả cho người.
Nếu đối thành bọn họ, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Lương Hành Tiêu càng nhìn Tiêu Hàn Tranh càng cảm thấy thuận mắt: "Gã cũng sẽ hôn mê bất tỉnh sao?"
Trong khoảng thời gian hôn mê, là khoảng thời gian gian nan nhất trong cuộc đời của hắn ta.
Loại tư vị đó, tất nhiên hắn ta cũng muốn để cho người hại mình cũng nếm thử.
Tiêu Hàn Tranh cười nói với hắn ta: "Tất nhiên, nếu không tìm được thần y giải độc, cả đời này gã đều sẽ phải hôn mê đến chết."
Hắn hạ độc còn cao minh hơn Cát quốc hạ độc Tam hoàng tử.
Lương Hành Tiêu giơ ngón cái với Tiêu Hàn Tranh: "Làm rất tốt!"
Mặc dù những người khác cảm thấy hạ độc hơi không quan minh chính đại, nhưng đối phương cũng đã làm như vậy, bọn họ cũng chi trả lại thôi.
Chỉ có thể nói một câu đáng đời.
Bọn họ nhìn nụ cười mỉm của của Tiêu Hàn Tranh, sau lưng có chút lạnh lẽo.
Bọn họ phát hiện Tiêu đại nhân thật sự phúc hắc, sau này tốt nhất đừng trêu chọc hắn, nếu không không có kết quả tốt.
Còn có Phúc Bảo quận chúa cũng không thể trêu chọc, nàng trừ có tướng công thủ đoạn đen tối ra, còn có một sư phụ lão thần tiên nữa.