Lương Vũ Lâm vừa dứt lời, mười mấy ám vệ thân thủ cao cường xuất hiện.
Mấy người dễ dàng chế phục được thị vệ mà Nguyễn Tùng Linh mang đến.
Nguyễn Tùng Linh mở to mắt, không tin nhìn ông.
"Nghệ vương, chàng đây là có ý gì?"
"Những thị vệ này đều là người của ta, có phải chàng bắt nhầm người rồi không?"
Ả chỉ vào bọn nha dịch: "Hẳn là nên bắt bọn họ mới đúng chứ."
Chẳng lẽ không phải Nghệ vương nên đứng về phía ả sao?
Lương Vũ Lâm: "..." Nữ nhân này đúng là đầu óc có vấn đề, khó trách có thể ở cùng một chỗ với Lương Vũ Thuân.
Ông vừa lạnh lùng vừa hời hợt nói: "Không bắt sai người."
"Bổn vương phát hiện những người này đều là sát thủ phục kích ám sát ta ở ngoài thành, cho nên phải bắt toàn bộ về tra hỏi.”
Trước đó thấy Khổng Nguyệt Lan và Tiêu Hàn Tranh gắn cho những thị vệ này tội danh có liên lạc với phi tặc, cũng có chủ ý.
Bắt đầu từ bây giờ, những thị vệ này chính là người phục kích ám sát ông.
Dù sao đều là người của phủ Cẩm vương, cũng không khác biệt gì lắm.
Nguyễn Tùng Linh không thể tin mở to mắt hơn nữa: "Sao lại có thể được, Nghệ vương, có phải chàng nghĩ sai rồi không?"
Lương Vũ Lâm nhướng mày lạnh lùng nói: "Ngươi đây là đang nghi ngờ bổn vương?"
"Bổn vương bị người nào ám sát, chẳng lẽ còn không phân biệt được?"
Nguyễn Tùng Linh: "..."
Chàng ấy lại nói thị vệ của mình là sát thủ phục kích, thật quá đáng.
Ả vô cùng tức giận: "Nghệ vương, ta biết chàng muốn bảo vệ mẹ con Tiêu Hàn Tranh, nhưng chàng cũng không thể vu oan cho ta được."
Sao chàng ấy có thể đối xử với mình như vậy.
Lương Vũ Lâm lạnh lùng nói: "Đây chính là người ám sát bổn vương, ngươi chống chế cũng vô dụng."
"Thật không nghĩ người ám sát bổn vương, lại là thị vệ Cẩm vương phủ."
"Cẩm vương phi ngươi lại bá đạo như vậy, còn dám mang theo sát thủ đi vào trong huyện thành, còn quát tháo trong huyện nhà, muốn để bọn chúng g.i.ế.c Khổng thị."
"Có phải lúc ấy nàng ấy cứu ta, cho nên ngươi nghi ngờ nàng ấy nhìn thấy bộ dạng của sát thủ, lúc này mới muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?"
Nghe ông nói như vậy, Tiêu mẫu phản ứng cực nhanh: "Khó trách ta mới vào phòng, Cẩm vương phi đã hỏi ta lúc trước nhìn thấy cái gì, thì ra là vì chuyện này mà g.i.ế.c người diệt khẩu với ta."
Lúc này bà nhìn Nghệ vương cũng thuận mắt hơn.
Cái cớ này rất tốt, hoàn toàn có thể giải thích chuyện lúc nãy càng rõ ràng hơn.
Quả nhiên, người ở chỗ này vừa nghe, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tùng Linh đều lộ ra vẻ khác thường.
Bọn họ cứ nói, dù cho Cẩm vương phi này có muốn tính sổ giúp con gái, vậy cũng là g.i.ế.c phu nhân mới đúng, sao lại chạy đến g.i.ế.c lão phu nhân.
Thì ra là bởi vì lão phu nhân nhận ra người ám sát Nghệ vương.
Chuyện Nghệ vương ở cửa thành bị người ta phục kích, Tiêu Hàn Tranh và Lương Vũ Lâm cũng không cố ý giấu giếm, thả tin tức ra.
Vì chính là muốn tìm cơ hội hãm hại Cẩm vương.
Không nghĩ đến hôm nay Cẩm vương phi lại chủ động đưa đến cửa, Nghệ vương cũng đặc biệt thông minh nghiêm trang nói bậy.
"Trời ạ, thì ra vì chuyện này mà muốn g.i.ế.c lão phu nhân diệt khẩu."
"Vậy thì có thể hiểu được, nếu không lão phu nhân chưa từng gặp Cẩm vương phi, sao nàng ta vừa thấy đã muốn đánh muốn giết."
"Ám sát thân vương chính là tội lớn, lá gan của Cẩm vương phi thật lớn."
"Ai biết sau lưng nàng ta là do ai phân phó.”
Bởi vì có Nghệ vương và Tiêu Hàn Tranh ở chỗ này, cho nên bá tánh cũng cả gan nói chuyện.
Tiêu Hàn Tranh trầm mặt nói: "Mang những sát thủ ám sát Nghệ vương này vào nhà lao tra hỏi cho ta."
Bọn nha dịch đều lăm le tiến lên.
Người của Nghệ Vương nhìn vương gia nhà mình trước, thấy ông gật đầu, thì chuyển đám thị vệ đã bị trói cho bọn nha dịch.
"Không, chúng ta không có ám sát Nghệ vương."
"Chúng ta oan uổng."
"Chúng ta không phải là sát thủ, chúng ta là thân vệ của vương phi."
Lúc trước bọn thị vệ quen phách lối, lúc này từng người đều thay đổi sắc mặt, lập tức kêu oan.
Lúc này mấy người Hề Duệ cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Hề Duệ xuy một tiếng: "Ai sẽ chủ động nói mình là sát thủ? Bộ dạng kia của các ngươi chính là chột dạ."
Bọn thị vệ: "..." Bọn họ chột dạ cái quỷ, bọn họ oan uổng mà!
Tịch Dung ở một bên cũng nói: "Đúng vậy, trước đó ta chỉ thấy bọn họ lén lút cấu kết với phỉ tặc ở bên ngoài."
"Không ngờ đến còn lớn gan dám ám sát Thân vương."
Nàng ấy chất vấn Nguyễn Tùng Linh: "Cẩm vương phi, tiểu cữu của ta g.i.ế.c cả nhà ngươi, hay là chọc đến ngươi? Ngươi lại muốn đưa ngài ấy vào chỗ chết."
Cẩm vương cấu kết với Cát quốc, hại c.h.ế.t cha mẫu thân của nàng ấy, làm hại Tịch gia của nàng ấy bị diệt.
Ngươi có liên quan đến Cẩm vương, nàng ấy đều ghét.
Đối với Cẩm vương phi quen thói ngang ngược này, cũng vô cùng chán ghét.
Tiêu mẫu là người mà bằng hữu tốt Tiêu Hàn Tranh muốn bảo vệ, tất nhiên nàng ấy cũng phải bảo vệ.
Nếu Nghệ vương đã dẫn đầu tạt nước dơ, nàng ấy cũng không ngại tạt nhiều một chút, để cho danh tiếng của Vương phi toàn bộ Đại Lương đều mang theo mùi tanh.
Để cho tất cả mọi người đều biết, Vuong phi và con gái của mình lòng dạ độc ác, làm việc tàn nhẫn, như vậy Cẩm vương cũng không tốt đẹp chỗ nào.
Từ khi gả cho phủ Cẩm vương, Nguyễn Tùng Linh chưa từng bị người ta đối xử như vậy.
Ả giận đến mức thân thể phát run, ánh mắt giống như d.a.o nhìn về phía Tịch Dung: "Ngươi ngậm m.á.u phun người."
Tịch Dung nhướng mày: "Ta là một Hầu gia, cần gì phải ngậm m.á.u phun người?"
Nàng ấy quay đầu hỏi đám nữ binh: "Các ngươi có thấy những nhị vệ kia cấu kết với phỉ tặc bên người đúng không?"
Các nàng rối rút gật đầu: "Đúng, chúng ta đều thấy."
"Xem kìa, có nhân chứng."
Tiếp đó nói với bá tánh: "Mới vừa rồi mọi người đề nhìn thị vệ này hành hung, muốn g.i.ế.c người diệt khẩu đúng không?”
Tất nhiên phải tiên hạ thủ vi cường trước.
Cho nên nàng ấy giúp Cẩm vương phi ngồi vững trên cái nghế sai bảo người ta hành hung và g.i.ế.c người.
Dân chúng lập tức nói: "Thấy được, chúng ta thấy được, chúng ta có thể làm chứng."
Còn có người làm bộ giật mình vỗ n.g.ự.c nói, giống như nghĩ mà sợ: "Nếu không phải Tiêu đại nhan đến nhanh, những thị vệ kia đã g.i.ế.c chúng ta rồi."
"Đúng đúng, mới vừa rồi còn dọa sợ hài tử của ta nữa."
"Ta cũng bị dọa sợ."
"Cẩm vương phi này đúng là hung tàn, lạm sát người vô tội."
Dân chúng cực kỳ không thích Cẩm vương ohi, cho nên rối rít nhảy làm chứng.
Cẩm vương phi như vậy, sau này nhất định sẽ g.i.ế.c lão phu nhân, hoặc sau này sẽ khi dễ phu nhân của bọn họ.
Tịch Dung nhìn Nguyễn Tùng Linh: "Cẩm vương phi, mấy người còn có khả năng nói láo, nhưng ở chỗ này có một trăm người cũng không có khả năng đều vu oan cho ngươi."
Nguyễn Tùng Linh tức giận vô cùng: "Vốn dĩ chính là oan ổng."
Ả lạnh lùng liếc nhìn bá tánh ở chỗ này: "Những điêu dân các ngươi, lại vu oan cho bổn cung, tất cả đều muốn bị vào nhà lao sao?"
Tịch Dung giễu cợt: "Nơi này không phải là Bắc Thành, nơi này là huyện Hà Dương."
"Ngươi chỉ là Vương phi, từ chỗ nào có quyền lớn như vậy, dám cho tất cả bá tánh vào nhà lao."
Nàng ấy hừ lạnh: "Hơn nữa, ngay trước mặt Vương gia và bản hầu, uy h.i.ế.p bá tánh, đúng là ngang ngược."
Lúc này dân chúng cũng không sợ Cẩm vương phi.
Dù sao nơi này có Vương gia, Hầu gia, cháu trai của Thái hậu, còn có huyện lệnh đại nhân.
"Đúng, chúng ta mới không sợ."
"Nếu Cẩm vương phi oan uổng chúng ta muốn tống chúng ta vào nhà lao, vậy gia quyến của chúng ta đi kinh thành để hoàng thượng làm chủ minh oan đi."
"Đây là Cẩm vương phi muốn g.i.ế.c những nhân chứng là chúng ta sao?"
Cuối cùng lời này là do người của Tiêu Hàn Tranh cố ý nói, cố ý dẫn dắt tiết tấu.