Chuyện này làm cho lòng ả vô cùng khó chịu, rõ ràng trong lòng Cẩm vương chỉ thích một mình ả thôi.
Cho nên ả đặc biệt ghét Hoàng hậu, cảm thấy ghê tởm.
Đối với một thế thân như Hoa trắc phi, cũng thường xuyên dạy dỗ.
Lúc này càng chán ghét Khổng thị đến cực điểm, phân phó thị vệ: "Khổng thị dám phạm thượng, bắt lại cho bổn cung."
Bây giờ mạnh miệng chống đối ả, chờ bị bắt về, xem ả thu thập hồ linh tinh này thế nào.
Thị vệ đã quen với tính tình của Vương phi, vì vậy không chút do dự tiến lên muốn bắt Tiêu mẫu
Tiêu mẫu cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người khi dễ lúc trước.
Con dâu nói, nếu như chống lại người có thân phận cao hơn mình, nếu đối phương quá mức, đấu chính diện không có cách nào, vậy tốt nhất nơi dùng dư luận và nhân tố có lợi khác trói buộc đối phương, làm đối phương không thể ra tay.
Tốt nhất là để cho mọi người đứng về phía mình, trước tiên làm bại hoại danh tiếng của đối phương rồi nói sau.
Trong đầu bà đột nhiên nghĩ đến, lúc trước con dâu dẫn bà đi Ngô gia, nhìn thử làm sao Tiêu lão thái thái làm bại hoại danh tiếng của Ngô gia.
Vì vậy lúc thị vệ còn chưa đến gần, không chút do dự chạy ra ngoài cửa.
Còn đưa tay véo lên tay mình một cái, đau đến mức chảy nước mắt, sau đó nhan chóng chạy ra khỏi huyện nha.
Vừa chạy vừa hô: "Cẩm Vương phi muốn g.i.ế.c người diệt khẩu!"
Một màn này cũng làm cho Tiêu Hàn Tranh và Lương Vũ Lâm đang đứng ở ngoài địn vào giúp đỡ ngẩn ra.
Tiêu Hàn Tranh rất nhanh dã phản ứng kịp, một chiêu này mẫu thân tuyệt đối là học tiểu tức phụ.
Hắn cũng chỉ dừng chân một chút, sau đó xoay người đuổi theo.
Lương Vũ Lâm không nghĩ sẽ phản kích như vậy, đột nhiên lại chạy ngoài.
Cứ như vậy chẳng những có thể làm cho dân chúng phẫn nộ, để cho Cẩm Vương phi không có cách nào để người đánh mình, trái lại còn tạt một chậu nước dê lên người Cẩm Vương phi.
Để cho dân chúng biết, Cẩm Vương phi ngang ngược vô lý như thế nào, sẽ đứng về phía bà tạo áp lực cho Cẩm vương.
Néu không chỉ dựa vào thân phận, bà thật đúng là khó chống lại Cẩm Vương phi.
Thì ra nữ nhân ông thích lại thông minh như vậy.
Ông cũng bước nhanh đuổi theo.
Quả nhiên, Tiêu mẫu vừa hô, người gần huyện nha và trong huyện nha đều rối rít chạy đến.
Nha dịch cũng không nhịn được hỏi: "Lão phu nhân, người bị sao thế."
Dân chúng cũng biết Tiêu mẫu, biết bà là mẫu thân của huyện lệnh đại nhân.
Hơn nữa có ấn tượng rất tốt với Tiêu mẫu, trước đó bà mang theo con gái phát cháo ở huyện thành mấy lần, giúp đỡ người già neo đơn và cô nhi.
Tiêu mẫu đỏ mặt, nhu nhược nói: "Cẩm Vương phi tức giận vì con gái mình bị Ngốc Ngốc cắn, con dâu ta không ở đây, nàng ta đến tìm ta trả thù.
Sau đó gạt lệ nói: "Chẳng những để cho nha hoàn vả mặt ta, còn muốn cho thị vệ bắt ta, g.i.ế.c người diệt khẩu."
Dân chúng vừa nghe, vậy mà có chuyện này.
Vốn dĩ bọn họ đã có phản cảm vô cùng lớn với Trân quận chúa của Cẩm vương, lần trước người toàn huyện đoàn kết lại đối kháng Trân quận chúa.
Bọn họ cũng phát hiện, những người có thân phận cao, cũng không phải là không thể phản kháng được.
Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, sẽ không sợ.
"Đây cũng thật là quá đáng."
"Đúng vậy, khó trách Trân quận chúa lại phách lối như vậy."
"Vương phi thì thế nào, dựa vào cái gì muốn g.i.ế.c người giệt khẩu?"
"Lão phu nhân còn là Hương quân nữa đó, còn là mẫu thân của Huyện lệnh, cho dù ngay cả Vương phi cũng không có quyền muốn đánh muốn giết."
"Đúng vậy ngay cả người bình thường, Vương phi cũng không có quyền lợi muốn đánh muốn g.i.ế.c đi? Cũng không phải là nô tài bán mình cho phủ Cẩm vương."
"Đúng vậy cho dù là người bình thường, chỉ cần không phạm pháp, Vương phi đều không có quyền giết, nếu không cần Huyện lệnh làm gì, không bằng để Vương phi đến?"
"Lão phu nhân đừng sợ, có chúng ta ở đây, kiên quyết không để cho người khác g.i.ế.c người lung tung ở huyện Hà Dương chúng ta."
"Đúng đúng, mọi người nhanh chóng đi tập hợp những người khác bảo vệ lão phu nhân."
Vừa hô như vậy, quả nhiên rất nhiều người tản ra, đi khắp nơi gọi người.
Chờ thị vệ của Nguyễn Tùng Linh đuổi đến, chỉ thấy Khổng thị đang được dân chúng bảo vệ.
Những người này còn hung hãn nhìn thị vệ.
Sau đó càng nhiều bá tánh tập hợp ở chỗ này, có người còn cầm cuốc, đòn gánh, một bộ dạng muốn giằng co với bọn họ.
Dân chúng thấy bộ dạng hung dữ lao ra kia của bọn thị vệ, quả nhiên là tới muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
Trong lòng đều cảm thấy Cẩm Vương phi này quá tàn bạc và ngang ngược.
Đồng thời ấn tượng đối với Cẩm vương lại rơi xuống đáy cốc.
Một đích nữ đi ra ngoài, tới huyện Hà Dương bọn họ một hai muốn g.i.ế.c ngỗng vương, không nghĩ đến Vương phi còn phách lối hơn, trực tiếp muốn g.i.ế.c người.
Vì vậy mọi người cũng nổi giận.
Nơi này là địa bàn huyện Hà Dương, chính là dù Cẩm vương đến, muốn g.i.ế.c lão phu nhân, bọn họ cũng phải bảo vệ.
Cùng lắm thì làm vạn dân sách đi kinh thành cầu xin Hoàng thượng làm chủ.
Huyện Hà Dương cũng không phải là đất phong của Cẩm vương, cũng không thể để một Vương phi và một quận chúa tác oai tác quái.
Ở trong lòng những người này, trừ Hoàng đế ra, Tiêu đại nhân chính là trời của bọn họ, ẫn luôn che chở cho bọn họ.
Bọn họ cũng phải che chở cho Tiêu đại nhân và người nhà của ngài ấy.
Vương phi này phách lối như vậy, cũng không có khả năng để cho thị vệ g.i.ế.c sạch hết bọn họ .
Lại nói còn có Tiêu đại nhân và nha dịch nữa, cho nên bọn họ không sợ.
Thị vệ đuổi theo đi ra có chút không hiểu.
Những người dân này có phải bị điên rồi không?
Nhưng cho nên lại sợ Vương phi, mỗi người đều lộ ra vẻ hung dữ.
"Vương phủ chúng ta đến bắt người, các người cút ra xa đi."
Thậm chí còn có thị vệ rút kiếm ra, muốn dùng dọa bá tánh xung quanh.
"Sao, còn muốn g.i.ế.c người diệt khẩu nữa à?"
"Ngay trước mặt mọi người ra tay với người vô tội, các ngươi quá kiêu ngạo, để cho Tiêu đại nhân bắt các ngươi đi vào nhà lao đi."
"Đúng đúng, để cho Tiêu đại nhân bắt các ngươi đi."
"Chúng ta đều thấy các ngươi có hàng động muốn g.i.ế.c người, chúng ta có thể làm nhân chứng."
Mọi người không chỉ không rời đi, trái lại còn như ong vỡ tổ lên tiếng mắng những thị vệ kia.
Người cầm cuốc và đòn gánh đứng ở trước nhất.
Đổi thành lúc bình thường, đối mặt với thị vệ cầm đao như vậy, bọn họ nhất định sẽ rất sợ.
Nhưng bây giờ nhiều người sức lớn, vẫn còn đang ở cửa huyện nha, vì phản kháng lại thế lực tàn ác, mọi người đều đặc biệt nhiệt huyết.
Vào lúc này Tiêu Hàn Tranh cũng đi ra.
Hắn lạnh lẽo nói: "Mẫu thân ta phạm tội lớn gì, mà các ngươi muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?"
Một thị vệ trong đó nói: "Bà ta dám phạm thượng, chống đối với Vương phi.”
Tiêu mẫu lập tức nhu nhược khóc lóc: "Ta không có, ta nào dám chống lại Vương phi."
"Nàng ta muốn gặp ta, ta mới vào cửa, nàng ta đã để cho nha hoàn đi lên tát mặt ta, sau đó còn để cho thị vệ đánh ta, muốn g.i.ế.c ta."
Nhìn Tiêu mẫu khóc lóc nước mắt rưng rưng, một bộ dạng kẻ hèn mọn này bị khi dễ cầu thương xót
Lại so sánh với thị vệ bộ dạng hung thần ám sát muốn bắt người kia, tất nhiên lòng của tất cả mọi người đều nghiêng về phía yếu là Tiêu mẫu.
Cũng càng tin tưởng lời của bà.
"Tiêu đại nhân, Vương phi cũng không thể làm bậy được, ngài nhanh để người bắt những ác đồ này đi."
"Đúng đúng, bắt lại, bắt lại!"
Tiêu Hàn Tranh nhìn những thị vệ kia, nói với bọn nha dịch: "Những người này vào huyện nha hành hung, bổn quan nghi ngờ bọn họ có cấu kết với đạo phỉ bên ngoài, bắt người lại giải vào nhà lao đợi thẩm vấn."
Thứ nhất là dán đạo phỉ này lên người những tên thị vệ, bắt người càng đúng lý hợp tình.
"Thì ra là có cấu kết với đạo tắc, khó trách lại hung thần ác sát như vậy."
Dân chúng rối rít lộ ra bộ dạng nhất định phải bắt lại.
Thị vệ theo đến phần lớn luôn đi theo Vương phi, cho nên xưa này vẫn quen thói phách lối.
Một người trong đó hừ lạnh với Tiêu Hàn Tranh: "Tiêu Hàn Tranh, ngươi dám!"
Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng nói: "Còn dám gọi thẳng tên bổn quan, thật là to gan đến cực điểm, đừng nói chủ tử của các ngươi là Cẩm Vương phi, ngay cả Cẩm vương có đến, bổn cung sẽ sẽ bắt."
"Bắt lại!"
Cẩm Vương phi muốn khi dễ mẫu thân của hắn ở địa bàn của hắn, thật sự xem hắn là quả hồng mềm sao?
Những người này bình thường cũng giúp Cẩm Vương phi và Lương Minh Mẫn làm không ít chuyện thất đứt, tay dính không ít m.á.u của rất nhiều người.
Để ở bên ngoài chính là gieo họa, còn không bằng ném đến khu mỏ hoặ sửa đường, cũng có thể vì dân trừ hại.
Lúc này bọn nha dịch cũng bị những thị vệ này chọc giận.
Lão phu nhân tốt biết bao nhiêu!
Bình thường dịu dàng hiền huệ, thường xuyên làm đồ ăn ngon chia cho mọi người.
Những người này lại muốn g.i.ế.c lão phu nhân, thật là quá đáng.
Vì vậy môt đám người xông lên muốn bắt những thị vệ kia.
Bọn thị vệ không nghĩ đến Tiêu Hàn Tranh lại lớn gan như vậy, dám để cho bọn nha dịch bắt bọn họ.
Vì vậy rối rít chủ động rút đao nghênh đánh.
Tiêu Hàn Tranh lập tức đi lên phía trước, để cho dân chúng lùi về phía sau, tránh bị ánh hưởng đến.
Chuyện này làm cho dân chúng vô cùng cảm động, Tiêu đại nhân thật sự yêu dân như con, lúc này còn quan tâm đến an nguy của bọn họ.
Vì vậy càng bảo vệ Tiêu mẫu chặt hơn.
Con ngươi Tiêu mẫu hơi lóe sáng, hô lên: "Đạo phỉ muố g.i.ế.c người diệt khẩu, nhanh bắt đạo phỉ."
Dân chúng vừa nghe, từng người đều hô to theo."
"Bắt đạo phỉ, nhanh bắt đạo phỉ."
"Đạo phỉ vào thành g.i.ế.c người, nhanh bắt đạo phỉ."
Càng nhiều người cầm vũ khí vọt đến, vây quanh đám thị vệ kia lại, cũng làm cho bọn thị vệ đang đánh nhau với nha dịch càng bó tay bó chân.
Mọi người nhanh chóng biến thj vệ của Vương phi thành đạo phỉ mọi người đều muốn đánh muốn giết.
Lúc này đã có người trở về bẩm báo với Nguyễn Tùng Linh.
Nguyễn Tùng Linh không nghĩ đến sẽ như vậy, lại chán ghét vô cùng, Khổng thị thật quá vô sỉ, lại tạt nước dơ ả như vậy.
Ả cũng chưa từng nghĩ muốn g.i.ế.c Khổng thị, cảm thấy như vậy quá tiện nghi cho Không thị.
Chỉ là muốn bắt về hành hạ một trận, muốn c.h.ế.t không được muốn sống cũng không xong.
Hơn nữa những điêu dân này thật to gan, lại dám đối nghịch với nàng vì Khổng thị.
Vì vậy sắc mặt âm trầm, dẫn theo những người còn lại đi ra ngoài.
Tới cửa thì lạnh lẽo hô to: "Bổn cung xem ai dám bắt người của bổn cung.”
Lại uy nghiêm nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh: "Tiêu Hàn Tranh, ngươi lại dám phạm thượng."
Ngay lúc này, Lương Vũ Lâm lập tức đứng ra: "Người đâu, bắt hết bọn đạo phỉ giả mạo thị vệ này lại."
Rốt cuộc đến lượt ông thể hiện rồi.