Không có cách nào, hắn ta chỉ có thể trấn an Lương Minh Mẫn một phen, sau đó để cho nàng ta ngồi trên xe ngựa chờ.
Lại để cho người đi mua chút thức ăn bên đường lấp đầy bụng.
Nhưng người của bọn họ đi cả huyện thành cũng không mua được chút gì.
Chỉ có một đáp án, đã bán xong, các người đi đến chỗ khác mua đi.
Trên quầy ăn vặt rõ ràng còn bày rất nhiều đồ ăn, nhưng người này là trợn mắt nói dối.
Phía sau còn có một đám ngỗng lớn nhìn chằm chằm lúc nào cũng muốn công kích.
Chuyện này Lương Minh Vũ cảm thấy bực bội khó chịu trước giờ chưa từng có.
Hắn ta là lần đầu tiên trải qua chuyện này.
Lại hối hận chủ động chạy đến huyện Hà Dương, đồng thời cũng kinh hãi sức ảnh hưởng của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đối với bá tánh huyện Hà Dương lại lớn như vậy.
Đối với đích muội thành sự không đủ bại sự có thừa này, vừa ghét vừa phiền.
Bên kia, biết được toàn bộ người của huyện thành không bán đồ ăn cho bọn họ.
Lương Minh Mẫn giận đến mức tái mặt: "Dân đen, một đám dân đen, ta nhất định sẽ để cho phụ vương san bằng cả cái huyện này."
Tức c.h.ế.t nàng ta, thật tức c.h.ế.t nàng ta.
Lương Minh Vũ không có cách nào, chỉ có thể để cho hai tên ám vệ đi mua đồ ăn.
Cả huyện thành khách điếm thì nói hết phòng, cho nên không thể đi đến khách điếm ở nữa.
Hắn ta lại để cho ám vệ đi mua một tòa viện, dẫn Lương Minh Mẫn vào ở.
Một ngày nay, cả người của Lương Minh Vũ đều vô cùng mệt mỏi.
Ăn chút gì đó, hắn ta đi đến phòng mà nha hoàn vừa mới dọn dẹp nghỉ ngơi.
Thuận tiện né tránh cơn giận của Lương Minh Mẫn.
Hắn ta suy nghĩ một chút viết một bức thư, để cho người giục ngựa đưa về Bắc Thành.
Không có bất kỳ thiên vị nào, viết hết tất cả chuyện xảy ra vào ban ngày vào bức thư.
Bao gồm chuyện Lương Minh Mẫn không vừa mắt ngỗng lớn của Thời Khanh Lạc, để cho người đi hầm làm thịt, mới khơi mào mâu thuẫn của hai bên.
Mặc dù hắn ta cũng không thoải mái và tức giận khi bị đối xử như vậy, nhưng cũng biết, ngọn nguồn sai trái là từ đích muội ngu xuẩn kia của mình.
Chỉ là không biết lần này phụ vương vẫn lựa chọn bao che cưng chiều dung túng đích muội ngu xuẩn, xích mích với phu thê Thời Khanh Lạc.
Hay là vì nghiệp lớn vẫn lôi kéo phu thê Thời Khanh Lạc, không đế ý sự tố cáo cầu xin của đích muội ngu xuẩn kia.
Tất nhiên hắn ta hy vọng là cái thứ hai.
Ngày hôm sau, Lương Minh Vũ đi huyện nha tìm phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Bởi vì sửa đường quan trọng, cho nên hai người Tiêu Hàn Tranh dành chút thời gian đi gặp hắn ta.
Lương Minh Vũ muốn lôi kéo hai người, vừa thấy lập tức cười nói xin lỗi: "Chuyện ngày hôm qua, thật ngại quá, đích muội kia của ta hoàn toàn là bị Vương phi cưng chiều hư rồi."
Tiêu Hàn Tranh nói: "Thế tử là thế tử, Quận chúa là Quận chúa, ngươi không cần xin lỗi cho nàng ta, chúng ta cũng không giận cá c.h.é.m thớt lên người ngươi."
Ý này chính là vẫn rất chán ghét Lương Minh Mẫn.
Trái lại Lương Minh Vũ cũng không cảm thấy thái độ của phu thê Tiêu Hàn Tranh đối với Lương Minh Mẫn có vấn đề, trái lại cảm thấy càng ghét càng tốt.
Chỉ cần đừng lan lửa đến người hắn ta là được.
Hắn ta cười nói: "Vậy chúng ta nói chuyện sửa đường đi."
Tiêu Hàn Tranh cầm ra dự tính và phương án sửa đường đã làm xong, đưa cho Lương Minh Vũ: "Thế tử nhìn thử đi."
Lương Minh Vũ không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại hiệu suất như vậy, thậm chí ngay cả dự tính cũng dự đoán ra.
Tiêu phí thật lớn, chẳng qua so với phương pháp của Thời Khanh Lạc, cũng không được tính là gì.
Mẹ ruột của hắn ta dùng thực đơn của Thời Khanh Lạc ở tửu lầu, quả nhiên làm ăn ngày càng khá.
Áo bông và chăn, hắn ta và phụ vương mặc vào thử đi vào hầm băng, quả thật giữ ấm thoải mái giống như Thời Khanh Lạc nói vậy.
Cho nên phụ vương đã để cho người trống hoa bạch điệp ở nơi phù hợp ở Bắc Thành.
Nói xong chuyện sửa đường, Thời Khanh Lạc lại ngồi tán gẫu hơn nửa canh giờ với hai người Tiêu Hàn Tranh mới rời đi.
Bọn họ đã bàn bạc xong chuyện sửa đường.
Cho nên còn phải ở đất hoang ngoại ô bên này, thành lập một cái xưởng xi măng.
Đến lúc đó dùng tiền mời bá tánh đến làm công.
Bên kia Bắc Thành cũng tìm người làm công.
Như vậy thời gian sửa cả con đường sẽ rút ngắn đi.
Đối với điều kiện mà Tiêu Hàn Tranh nói như vây, tất nhiên Lương Minh Vũ không phản đối.
Đều đã đồng ý sửa đường rồi, cần gì phải vì chút chuyện mà huyên náo không vui, hắn ta đồng ý cũng tích cực đi làm, trái lại sẽ làm dịu quan hệ hai bên.
Nếu cuối cùng phụ vương vẫn lựa chọn đích muội ngu xuẩn đó, vậy hắn ta sẽ tìm cơ hội âm thầm lôi kéo hai người này.
Vì vậy hắn ta cũng không chậm trễ, trực tiếp dẫn người ra khỏi thành, đi đến mảnh đất hoang không có một bóng người mà Tiêu Hàn Tranh nói xây xưởng xi măng.
Tiêu Hàn Tranh cũng để cho người thả tin tức ra, Thời Khanh Lạc dùng mấy phương pháp trao đổi với phủ Cẩm vương đổi lại một con đường xi măng từ Bắc Thành đến huyện Hà Dương.
Lần này thế tử Lương Minh Vũ đến là để sửa đường.
Bọn họ tranh thủ thực hiện, bắt đầu sửa đường từ huyện Hà Dương, chẳng những có thể làm cho thôn dân ở gầy đó có công viêc, còn có thể tăng nhanh thời gian sửa đường.
Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp huyện thành.
"Phu nhân thật lợi hại, lại dùng phương pháp đổi một con đường xi măng cho chúng ta."
"Đúng vậy, đường xi măng từ Bắc Thành đến huyện Hà Dương cũng không ngắn, không biết phải tốn bao nhiêu bạc."
"Cho nên phương pháp mà phu nhân đưa ra không biết có giá bao nhiêu, khẳng định không thể so sánh với một con đường được."
"Vậy thì khẳng định, nếu không sao Cẩm vương có thể đồng ý."
"Có con đường này rồi, ít nhất có thể tiết kiệm gấp đôi thời gian, quá tốt."
"Đến lúc đó người đến huyện Hà Dương chúng ta cũng sẽ có rất nhiều, huyện chúng ta sẽ ngày càng phát triển."
"Phu thân thật tốt, một lòng lo ghĩ cho huyện Hà Dương chúng ta."
"Đúng vậy, phu nhân tốt như vậy, chúng ta phải bảo vệ phu nhân."
Dân chúng đều vô cùng cảm kích Thời Khanh Lạc, hoàn toàn không suy nghĩ là Cẩm vương tiêu tiền sửa đường, chỉ cảm thấy trái lại phu nhân của bọn họ bị thua thiệt.
Đặc biệt là có chuyện mà Lương Minh Mẫn gây ra trước đó, mọi người đều có ấn tượng không tốt với Cẩm vương phủ.
Trái lại Lương Minh Vũ bận rộn chuyện sửa đường, cũng không được mọi người ghét cho lắm.
Chỉ cần hắn ta đi ra ngoài một mình, ăn cơm mua đồ, người huyện thành đều sẽ bán.
Nhưng chỉ cần mang theo Lương Minh Mẫn, người của huyện thành đều cùng có một thái độ, bán hết rồi.
Cũng vì vậy Lương Minh Vũ đều lấy cớ làm việc mệt mỏi không muốn quấy rầy Lương Minh Mẫn, mình thì đi ra ngoài làm việc, bỏ nàng ta lại trong viện.
Liên tiếp mấy ngày, Thời Khanh Lạc cũng không đi ra ngoài.
Thật sự là lúc trước vừa ra, đụng phải không ít người từ xa đứng chỉ chỉ chỏ chỏ, mua thứ gì cũng không bán.
Nàng ta hận không thể làm thịt những người này, nhưng tạm thời còn không được, cho nên vô cùng bực bội.
Nhưng vốn dĩ nàng ta có tính không kiên nhẫn, cho nên để cho nàng ta mỗi ngày nhàm chán ngồi chờ trong viện, nàng ta không làm được.
Vì vậy đột nhiên nghĩ ra một cách.