Thấy bộ dạng tự tin của Thời Khanh Lạc, Hề Duệ và Tịch Dung cũng vô cùng tò mò.
"Vậy ngươi làm thế nào lên được chức Quận chúa?"
Thời Khanh Lạc cười thần bí: "Bây giờ trước tiên giữ bí mật, chủ yếu là còn chưa xác định, qua mấy ngày nữa các ngươi sẽ biết."
Hề Duệ và Tịch Dung đều bị nàng làm cho tò mò, chẳng qua nghe nàng nói còn chưa xác định, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Tịch Dung nhắc nhở: "Lương Minh Mẫn nhất định sẽ đi tìm Cẩm vương và Cẩm Vương phi làm chủ, gần đây ngươi cẩn thận một chút."
Hề Duệ cũng nói: "Đúng vậy, trước đó ta có nghe nói Trân Quận chúa này làm việc tàn nhẫn, hôm nay vừa gặp quả nhiên là như vậy.”
Thời Khanh Lạc cười gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ không khinh định."
Hề Duệ và Tịch Dung ngồi một lát rồi rời đi, chỉ còn hai người Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Tiêu Hàn Tranh kéo tay Thời Khanh Lạc nói: "Qua hai ngày nữa kế hoạch kia có thể thực hiện.”
Hắn đã sắp xếp tốt, chỉ chờ Lương Minh Mẫn mắc câu.
Nữ nhân ác độc kia không chỉ muốn khi dễ tức phụ hắn, còn muốn hầm con trai của của hắn, không thể tha thứ.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ừ, mấy ngày nay Trác Chính không an phận, luôn muốn từ chỗ ta lấy được đồ, còn trộm vào thư phòng ở xưởng của ta, trước hết để cho hai tỷ đệ bọn họ chó cắn chó đã."
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng vào lòng: "Nghĩ xong tại sao muốn phần thưởng là chức Quận chúa chưa?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Nghĩ xong rồi."
"Trước đó ta không có đòi phần thưởng nào từ chỗ Hoàng đế cả, lần này muốn một cái Quận chúa tuyệt đối không thành vấn đế, còn làm cho những triều thần kia không có cách nào phản đối."
Nàng hơi kéo đầu Tiêu Hàn Tranh xuống, ở bên tai hắn nói nhỏ kế hoạch của mình.
Tiêu Hàn Tranh giống như có chút kinh ngạc, tiếp đó khẽ cười nói: "Chủ ý này hay, chẳng những nàng có thể làm Quận chúa, ngỗng của chúng ta cũng có thân phận là ngỗng vương tiên sủng, để cho Hoàng đế cho nó một thân phận, cũng xem như bùa bảo mệnh."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Lương Minh Mẫn trở về khách điếm, lập tức viết hai bức thư để cho người đưa cho phụ vương và mẫu phi về Bắc Thành.
Nàng ta ở chỗ này chờ nhìn Thời Khanh Lạc có kết quả thê thảm.
Càng nghĩ càng tức, đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Nàng ta phiền lòng không muốn đi gõ cửa, thì nghe chưởng quỹ của khách điếm và Lương Minh Vũ nói chuyện.
"Vị khách quan này, xin lỗi, bổn điếm không làm ăn với các ngươi nữa, xin các ngươi bây giờ lập tức rời đi."
Lương Minh Vũ khó hiếu: "Tại sao?"
"Khách điếm này có thể làm ăn được như bây giờ, còn sửa sang lại, tất cả đều là đề nghị của Tri huyện phu nhân."
"Trước đây không lâu, con trai ta ham chơi vô tình rơi xuống sông, đúng lúc gặp được Ngốc Ngốc, là nó đẩy con trai ta lên bờ, cứu thằng bé một mạng."
"Cho nên các ngươi đối với phu nhân và Ngốc Ngốc bất lợi, tất nhiên khách điếm sẽ không hoan nghênh."
Lương Minh Vũ kinh ngạc, không nghĩ đến chưởng quỹ của khách điếm dám đuổi họ vì Thời Khanh Lạc.
Lương Minh Mẫn đen mặt lại nói: "Điêu dân to gan, ngươi biết thân phận của chúng ta không?"
Chưởng quỹ làm ra bộ dạng không sợ cường quyền: "Nơi này là huyện Hà Dương, không phải là Bắc Thành, chúng ta lại không phạm pháp, các người là thân phận gì, không có quan hệ gì với chúng ta."
"Cho nên vẫn mời Quận chúa rời đi đi."
Mới vừa rồi có người dẫn đầu lên tiếng, cho nên bọn họ quyết định đoàn kết lại, không để cho Trân Quận chúa này tác oai tác quái ở huyện Hà Dương.
Muốn khi dễ phu nhân và ngỗng vương của bọn họ, cũng phải xem bọn họ có đồng ý không đã.
Lương Minh Mẫn tức giận vô cùng, chỉ tay vào chưởng quỹ: "Được, ngươi có dũng khí, ngươi chờ đó cho ta, hy vọng ngươi đừng hối hận."
Chưởng quỹ cười, không phản bác hay tiếp lời của nàng ta, chỉ làm một động tác mời: "Quận chúa mời!"
Bị dân đen đuổi, tất nhiên Lương Minh Mẫn không thể chịu nổi.
Nơi này không phải là Bắc Thành, huyện Hà Dương đã bị Tiêu Hàn Tranh nắm trong tay, nàng ta làm việc bó tay bó chân, nếu không thì cũng đã cho người ta dùng một ngọn đuốt đốt sạch cái khách điếm này rồi.
Chẳng qua bây giờ không được, nhưng không có nghĩa là sau này không được.
Chờ phụ vương và mẫu phi phái người đến, nàng ta tuyệt đối sẽ để cho chưởng quỷ phải khóc lóc quỳ cầu xin mình.
"Làm như ta muốn ở cái khách điếm rách này lắm."
Sau đó nàng ta nói với Lương Minh Vũ: "Chúng ta đi."
Lương Minh Vũ cũng không biết nói cái gì, hắn ta cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Hắn ta là một Cẩm vương thế tử, lại bị một dân thường đuổi.
Nhưng người ta cũng đã nói rõ ràng rồi, là bởi vì đích muội này của hắn ta, hắn ta còn cách nào nữa, chỉ có thể đi theo.
Tiếp đó đoàn người đi ra khỏi khách điếm, đi đến một khách điếm khác.
Nhưng vừa đi vào hỏi, chưởng quỹ khách điếm chỉ lắc đầu nói không còn phòng nữa.
Bọn họ chỉ có thể đổi một khách điếm khác, vẫn không có phòng.
Gần như đều đi hết tất cả khách điếm ở huyện thành, tất cả đều là một đáp án, không có phòng.
Lúc này sắc mặt của Lương Minh Vũ cũng vô cùng khó coi, sao có thể đều không có phòng, lừa quỷ.
Nhưng người ta nói không có phòng, bọn họ cũng không có khả năng dùng vũ lực xông vào ở!
Lương Minh Mẫn cũng tức giận vô cùng, tất cả chỗ này đều là điêu dân, nàng ta nhất định sẽ g.i.ế.c hết.
Lương Minh Vũ đề nghị: "Nếu không chúng ta đi ăn trước cái gì đã?"
Tìm khách điếm hơn nửa ngày, bây giờ hắn ta vừa mệt vừa đói.
Lương Minh Mẫn cũng đói rồi: "Được."
"Sau đó bọn họ đi đến tửu lầu lớn nhất huyện thành.
Mới vừa ngồi xuống chọn món, tiểu nhị đã lập tức nói: "Ngại quá hai vị, thức ăn trong tửu lầu này đã bán xong rồi."
Lương Minh Vũ mới vừa cầm thực đơn lên: "..."
Lương Minh Mẫn sầm mặt nói: "Mới vừa rồi bàn bên cạnh không phải dọn đồ ăn lên sao?"
Tiểu nhị trả lời: "Lúc bọn họ chọn vừa lúc là phần đồ ăn cuối cùng."
Sau đó làm tư thế mời: "Thật ngại quá, hay là các người đi đến tửu lầu khác ăn đi."
Lương Minh Vũ không biết làm sao, người ta cũng đã nói bán hết đồ ăn, chẳng lẽ bọn họ còn chạy vào nhà bếp nhìn thử?
Coi như còn đồ ăn, người ta cũng không cho mình ăn.
Thật ra trong lòng hắn ta sinh ra một dự cảm xấu.
Tiếp đó quả nhiên dự cảm xấu đó biến thành sự thật, đổi mấy tửu lầu, tất cả đều có cùng một cách nói, đồ ăn trong tiệm đã bán hết, để cho bọn họ đến chỗ khác ăn.
Cuối cùng Lương Minh Mẫn đi đến tửu lầu cuối cùng, nghe vậy giận đến mức lật bàn: "Những dân đen các ngươi chờ đó cho bổn Quận chúa."
Nếu nàng ta nhìn không ra những người này cố ý không để cho bọn họ ở, không để cho bọn họ ăn, vậy nàng ta chính là người ngu.
Bực nhất chính là mỗi khi bọn họ đến chỗ nào, phía sau đều đi theo một đám ngỗng lớn.
Chỉ cần một khi ai đó có ý động thủ, thì sẽ có ngỗng lớn xông lại cắn người.
Bây giờ hai chân Lương Minh Mẫn còn sưng đau, cho nên cũng không dám bảo thị vệ thu thập chưởng quỹ của khách điếm và tửu lầu nữa.
Lương Minh Vũ thật ra cũng không ngờ đến khách điếm và tửu lầu của huyện thành này lại có thể đoàn kết như vậy, càng có gan làm bậy vì Thời Khanh Lạc và một con ngỗng, đắc tội với thế tử và Quận chúa của Cẩm vương.