Mà sở dĩ Ngưu thị ở cùng với Cát Xuân Nghĩa, cũng dễ dàng đoán ra được.
Vốn dĩ Ngưu thị chính là nữ nhân vì lợi ích, mục đích chăm sóc Cát Xuân Nghĩa đã không tốt.
Bị Thời lão tam hưu, bị Tiêu đại lang ném đến khu mỏ, trong lòng khẳng định cũng có oán hận.
Nghe ý của Thời lão tam, nửa tháng gần đây đột nhiên Cát Xuân Nghĩa có tiền.
Vậy khẳng định chính là tạm thời Cát Xuân Như không có cách nào cứu đệ đệ ra ngoài, cho nên đưa tiền cho Cát Xuân Nghĩa, để hắn ta cải thiện cuộc sống.
Sau khi Ngưu thị biết được chuyện này, cũng muốn trả thù thời lão tam, cho nên đồng ý.
Đặc biệt là sau này bà ta sẽ trở thành em dâu của tướng quân phu nhân, đoán chừng còn rất hưng phấn.
Hai người đều có mục đích giống nhau, lại là người nhỏ nhen chỉ biết lợi ích, công thêm sưởi ấm lẫn nhau, chuyện này chính là một tay vỗ không thành tiếng.
Nghe được lời của Tiêu Hàn Tranh, hiển nhiên Thời Khanh Lạc cũng nghĩ như vậy.
Trên mặt nàng đầy vẻ cạn lời: "Cho nên muốn trả thù, chính là làm cha kế của ta?"
Đường suy nghĩ của Cát Xuân Nghĩa này đúng là thần kỳ.
Người ở chỗ này đều kinh ngạc bởi cách làm của Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị.
Tiêu đại lang khó tin: "Vậy mà Cát Xuân Nghĩa thật sự hạ miệng ăn được!"
Ngưu thị cũng hơn ba mươi rồi, mà Cát Xuân Nghĩa lại không đến hai mươi.
Mặc dù dáng vẻ của Ngưu thị tạm được, nếu không cũng sẽ không sinh ra nữ nhi xinh đẹp như Thời Khanh Lạc.
Nhưng hành động cử chỉ lại rất thô tục, hơn nữa, dù ăn mặc như thế nào, cũng nhìn giống hai mẹ con.
"Có phải đầu óc của Cát Xuân Nghĩa bị bệnh không?" Đám người Hề Duệ cũng cạn lợi với chuyện này.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút hỏi: "Nếu không thì là do thiếu tình cảm?"
Cho nên cần tìm một nữ nhân gần tuổi mẹ của mình làm vợ...
Mọi người đều cảm thấy lời của Thời Khanh Lạc có chút hợp lý.
Tỷ đệ Cát Xuân như đều có thể tương đối thiếu tình cảm đi.
Một người tìm tướng công hơn mình mười mấy tuổi, một người tìm thê tử hơn mình mười mấy tuổi.
Thời Khanh Lạc không có vấn đề gì nhún vai nói: "Có thêm một người cha kế trẻ tuổi, trái lại ta không có vấn đề gì, Cát Xuân Nghĩa đừng nghĩ muốn khi dễ ta."
Nếu như Cát Xuân Nghĩa muốn làm cha kế để báo thù nàn, vậy thì đã nghĩ sai rồi.
Ngưu thị chỉ là nương ngoài mặt mà thôi, còn từ linh hồn thì là không phải, hơn nữa, quan hệ của bọn họ còn rất tệ.
Nàng thật sự không cảm thấy có vấn đề chuyện, sau khi bị hưu, Ngưu thị sẽ tìm loại tướng công gì.
Tiếp đó nàng sờ cằm nói: "Chỉ là không biết tỷ tỷ Cát Xuân Như kia, nếu như biết đệ đệ bảo bối của mình, tìm một em dâu còn lớn tuổi hơn mình, có thể vui mừng đến hỏng hay không."
"Phốc!" Hề Duệ không nhịn được bật cười.
"Có lẽ không chỉ vui mừng đến hỏng, mà còn vui vẻ đến muốn khóc."
Lương Hữu Tiêu cười nói: "Đột nhiên muốn nhìn bộ dạng Ngưu thị gọi Cát Xuân Như là tỷ tỷ."
Thời Khanh Lạc cười hì hì nói: "Ngươi đoạt lời của ta rồi."
Đột nhiên có chút mong đợi Cát Xuân Như có thêm một em dâu "lớn" như vậy, sẽ "vui mừng" như thế nào.
Với tính tình hút m.á.u của Ngưu thị, Cát Xuân Như chỉ cần dính vào sẽ khó rời ra được.
Cát Xuân Nghĩa cũng biết, bởi vì có oán khí với tỷ tỷ của mình, cố ý tìm một người như vậy.
Sau này sợ rằng Ngưu thị và Cát Xuân Như lại đấu nhau.
Tiêu đại lang nghe được mấy tiếng cười đáng sợ của bọn họ: "..."
Luôn cảm thấy không có ý tốt, sau này gã phải cách xa đám người này một chút mới được.
Thời Khanh Lạc nhìn Thời lão tam: "Ông cũng không cần tức giận, sau này lai cưới một người mới, nói không chừng con trai sẽ có."
Vốn dĩ trong lòng Thời lão tam rất khó chịu, trái lại không phải là luyến tiếc Ngưu thị, chỉ là cảm thấy đặc biệt mất thể diện.
Sau khi nghe xong lời của Thời Khanh Lạc, trong lòng cũng có mấy phần an ủi: "Ừ, tùy bà ta đi."
Ngưu thị làm nhiều chuyện ác như vậy, không có suy nghĩ một làm việc thiện, người như vậy sẽ không sinh được con trai.
Dù sao ông ta cũng đã hết tình hết nghĩa với bà ta rồi.
Chuyện của Ngưu thị và Cát Xuân Nghĩa chấm dứt ở đây.
Tiêu Hàn Tranh nói với Tiêu Đại Lang: “Tình huống ở huyện thành là như thế nào, ngươi nói cho ta nghe xem."
Tiêu đại lang suy nghĩ một chút trả lời: "Trừ nghèo ra thì vẫn là nghèo, hơn nữa trước đó mấy huyện lệnh cũ cũng báo cáo dối sổ sách, có không ít hộ gia đình trống."
"Hiện tại ngoài mặt toàn bộ huyện Hà Dương có hơn năm nghìn gia đình, nhưng trên thực tức chỉ có hơn ba nghìn gia đình."
“Huyện chúng ta là huyện nghèo nhất của phủ Bắc Thành."
Sau đó nói mấy chuyện chính mà gã biết.
Nhưng chủ đề vẫn chỉ có một, nơi này quá nghèo, phú hộ của huyện thành cũng không có bao nhiêu, trong huyện còn có không ít người bị đói bụng, chứ nói gì đến các thôn trấn.
Trong lời nói của gã cũng mang theo chút oán khí, là hướng về nhị thúc Tiêu Nguyên Thạch kia.
Không nói đến chuyện đưa bọn họ đến Bắc Cương, lại còn cố ý đưa đến huyện thành vừa nghèo vừa lạnh khủng khiếp này.
Thời Khanh Lạc nghe xong ghi nhớ điểm chính.
Hắn hỏi: “Nếu nghèo như vậy, sao huyện lệnh trước lại tham ô được?"
Tiêu đại lang tố cáo huyện lệnh, cho nên rất rõ ràng chuyện này: "Lúc trước nói là một đánh trận, phía trên chi tiền xuống sửa thành, còn có sửa đê đập, huyện lệnh trước đều không sửa."
Vốn dĩ triều đình có chính sách, nhà không có sức lao động, hoặc binh linh tàn tật đã giải ngũ, thì không cần đóng thuế, nhưng Huyện lệnh lại không công bố, vẫn thu như cũ."
"Thỉnh thoảng có mấy năm vụ mùa có chút nhiều, thì tự mình tăng theo một phần thuế, cũng không nộp lên triều đình, tự giữ lại làm của riêng.
"Lúc vụ mùa không tốt, phía trên để cho giảm thuế, ông ta lại không giảm, nhưng lại báo cho triều đình là đã giảm, phần giảm đó bị ông ta ăn bớt."
Tiêu đại lang cảm thấy Huyện lệnh trước thật quá đáng.
Đặc biệt có một lần gã được phái đi thu thuế, nhìn thấy rất nhiều người trong thôn ăn mặc lam lũ, sắp c.h.ế.t đói.
Có nhà thiếu lao động, vẫn phải đóng nhiều như cũ, không ngừng dập đầu cầu xin bọn họ châm chước.
Lúc ấy trong lòng gã không có tư vị gì, nhưng khi đó thực sự không biết những người này có thể miễn thuế.
Cứ như vậy nhìn nhà dịch cưỡng ép lấy phần lương thực cứu mạng cuối cùng của bọn họ làm tiền thuế.
Chờ người của Nhị thúc tìm ra chứng cứ tham ô của Huyện lệnh trước, mới biết chuyện này.