Mấy người Tiêu lão đại rời đi, trực tiếp về viện mình, đi bẩm báo với lão gia tử và lão thái thái, huyện lệnh mới là Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh cũng không để ý đến bọn họ.
Gian nhà chính không sạch sẽ, thị nữ của Tịch Dung quét dọn một lát, đoàn người mới ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi ngồi xuống, Thời Khanh Lạc nói với Tiêu đại lang: "Ngoại thất đó của nhị thúc ngươi, có đến tìm ngươi báo thù không?"
Tiêu Đại lang ngẩn ra: "Không có nha!"
Gã không hiểu hỏi: "Ta không trêu chọc đến nàng, sao nàng ta lại đến tìm ta báo thù?"
Thời Khanh Lạc nói đúng sự thật: "Không phải ngươi đưa đệ đệ của nàng ta đến khu mỏ sao? Chuyện này còn không trêu chọc đến nàng ta?"
"Ta nghe nói, lúc nào nàng ta cũng muốn chơi c.h.ế.t các ngươi."
Lời này của nàng cũng không gạt Tiêu đại lang, lúc trước Cát Xuân như có nói với Cát Xuân Di muốn tính kế c.h.ế.t người Tiêu gia cũ, bị người của tiểu tướng công nghe được.
Nghe được lời này của Thời Khanh Lạc, Tiêu đại lang vẫn tin tưởng.
Gã biết tin tức của đường đệ em dâu rất nhạy, còn thông qua lão thần tiên mà bấm tay tính toán.
Gã thở dài: "Rõ ràng là đệ đệ kia của nàng ta phạm sai lầm, lúc này ta mới đưa người đi đến khu mỏ, nàng ta muốn trách chúng ta, ta cũng không có cách nào."
Tiếp đó lại căng thẳng hỏi: "Ngươi nói, lúc nào nàng ta sẽ đến tìm chúng ta gây chuyện? Nhị thúc của ta sẽ dung túng cho nàng ta sao?"
Nếu như nhị thúc còn ở kinh thành giống trước kia, trái lại gã không sợ bị trả thù.
Nhưng nhị thúc được điều đến Bắc Thành làm đại quan, chỉ sợ nữ nhân kia thổi gió bên tai, đến tìm gã gây phiền phức.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút nói: "Đoán chừng trước tiên sẽ phái người đi tìm đệ đệ của mình, sau đó mới đến tìm các ngươi."
"Ta cảm thấy rất nhanh thôi."
Cát Xuân Nghĩa là bị phụ thân cặn bã thiết kế đi đào mò, không thể nào tùy tiện để Cát Xuân Như cứu ra được.
Cho nên Cát Xuân Nhi còn phải mất chút thời gian tìm cách, ít nhất gần đây sẽ dỗ dành cho thật tốt phụ thân cặn bã.
"Cũng may các ngươi đã đến, nếu không nàng ta thật sự đến gây phiền phức, chúng ta cũng không biết làm sao."
Lúc này quả thật gã cảm thấy vui mừng khi Thời Khanh Lạc đã đến.
Nếu Cát Xuân Như lại đến gây phiền phức, sẽ để cho nàng đến giúp nghĩ cách.
Thời Khanh Lạc hỏi: "Tình huống của Cát Xuân Nghĩa như thế nào?"
Tiêu đại lang lắc đầu một cái: "Không biết, chắc chưa chết."
Thời Khanh Lạc: "..." Quả nhiên ngươi của Tiêu gia cũ thật vô tư, mang người đến khu mỏ rồi mặc kệ, cũng không sợ bị trả thù.
Đổi thành những người khác, cũng phải nhìn chằm chằm một chút.
Nàng nói: "Được rồi, chờ Cát Xuân Như đến rồi lại nói."
Sau đó nhìn về phía Thời lão tam hỏi: "Ông hưu Ngưu thị rồi."
Thời lão Tam biết tin tức của bọn họ, nữ nhi này đều biết.
Ông ta gật đầu: "Bà ta làm chuyện thật quá đáng, cho nên ta hưu bà ta, còn đưa đến khu mỏ."
Thời Khanh Lạc tùy ý hỏi một câu: “Gần đây bà ta thế nào rồi?"
Bởi vì các nàng vội vàng lên đường, sợ tin tức đưa đến sẽ bỏ lỡ, cộng thêm phải đến Bắc Cương, cho nên một tháng nay cũng không nhận thư đến từ Bắc Cương.
Thời lão Tam nghe được lời này, sắc mặt có chút đen: “Gần đây bà ta sống rất tốt."
Thời Khanh Lạc cảm thấy sắc mặt của Thời lão tam không đúng: "Sao lại sống tốt? Không phải là đến khu mỏ làm việc sao?"
Thời lão tam suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Lúc mới đến, mỗi ngày bà ta đều đi nấu ăn cho mấy trăm người, còn phải đi theo phát thức ăn, quả thật rất khổ."
"Nhưng trước đây không lâu, lúc nàng ta phát cơm, có quen biết Cát Xuân Nghĩa, còn len lén chăm sóc đối phương."
"Cát Xuân Nghĩa bởi vì làm việc không tốt, cho nên thức ăn được phát không đủ ăn no, Ngưu thị sẽ trộm để lại cho đối phương một phần."
"Nửa tháng trước, Cát Xuân Nghĩa đột nhiên có tiền, lập tức lấy đi thu mua thủ lĩnh trông coi bọn họ, chẳng những được chia một phòng độc lập, còn muốn Ngưu thị chuyển qua ở cùng."
Thời Khanh Lạc trợn to hai mắt: "Chuyển qua ở cùng? Ở cùng nhau?"
Thời lão tam gật đầu: "Đúng, ở cùng nhau."
"Phốc!" Thời Khanh Lạc phun ngụm trà mới vừa uống ra ngoài.
Nàng dùng khăn tay lau miệng, không dám tin hỏi Thời lão tam: "Ngưu thị và Cát Xuân Nghĩa thành một đôi?"
Sắc mặt thời lão tam có chút xanh: "Ừ, hai người không biết xấu hổ đó ở bên nhau."
Đột nhiên Thời Khanh Lạc không biết nói cái gì, có phải khẩu vị của Cát Xuân Nghĩa có chút nặng hay không?
Ngưu thị cũng thật lợi hại, đày đi khu mỏ, còn chơi được tiểu thịt tươi...
Chuyện này đừng nói Thời Khanh Lạc sợ ngây người, ngay cả Tiêu Hàn Tranh cũng bị dọa sợ.
Hai người này thành một đôi, hoàn toàn là chuyện bọn họ không ngờ đến.
Trước đó hắn chỉ nghĩ, có lẽ hai người này sẽ quen biết, nhiều nhất chỉ tụ lại oán hận với nhau, hoặc làm cùng làm chuyện xấu.
Nhưng thật sự không ngờ, hai người lại phát triển thành quan hệ kia.
Hắn nói với Thời lão Tam: "Có phải Cát Xuân Nghĩa biết thân phận của Ngưu thị hay không?"
Thời lão tam gật đầu: "Đúng vậy, Ngưu thị cũng biết thân phận của Cát Xuân Nghĩa, biết tỷ phu của hắn ta là Tiêu tướng quân, tỷ tỷ là tướng quân phu nhân, cho nên mới len lén chăm sóc, muốn vì tương lai kiếm được chỗ tốt."
"Cát Xuân Nghĩa được chăm sóc một đoạn thời gian, cũng biết thân phận của Ngưu thị."
"Ta còn tưởng rằng hắn ta sẽ bởi vì Thời Khanh Lạc mà giận cá c.h.é.m thớ lên người Ngưu thị, ai nghĩ đến không chỉ không có, còn chủ động ở bên nhau với Ngưu thị.”
Ông ta lại nói: "Hai người còn ở khu mỏ bái đường thành thân, chỉ là không đến huyện nha làm văn thư, nhưng rất nhiều người đều chứng kiến."
Nhắc đến chuyện này, ông ta thật một lời khó nói hết.
Vốn dĩ ông ta để cho người nhìn chằm chằm Ngưu thị, cũng là muốn xem đối phương có hối cải hay không.
Nếu hối cải, vậy sẽ đón người về, sau đó cho ít tiền, đưa người về thôn Thượng Khê.
Ai ngờ...
Tiêu Hàn Tranh có chút hiểu đối với tính tình của Cát Xuân Nghĩa.
"Hắn ta chủ động bái đường thành thân với Ngưu thị, có lẽ là muốn trả thù chúng ta."
"Dù sao Ngưu thị vẫn là mẹ ruột của tức phụ ta, sau khi thành thân, hắn ta sẽ trở thành cha kế của tức phụ ta, xem như là trưởng bối."
"Cũng là cố ý giận giận lẫy tỷ tỷ và tỷ phu của mình."
Con người Cát Xuân Nghĩa này lòng dạ nhỏ nhen, vốn dĩ đã ghét nhà bọn họ, sau đó nghe nói bọn họ có quan hệ tốt với Hề Duệ, lại hận nhà bọn họ thấu xương.
Cho nên thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
Bị đày đi khu mỏ lâu như vậy, tỷ phu cũng chưa đến cứu, trong lòng khẳng định cũng ngày càng oán trách phụ thân cặn bã và tỷ tỷ của mình.
Cộng thêm ở khu mỏ bơ vơ không có chỗ nương tựa, lại thường xuyên bị khi dễ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Đột nhiên được Ngưu thị lén lút chăm sóc, các loại nhân tố cộng lại, tâm tính liền thay đổi.