Hoàng đế kinh ngạc: "Ngươi nói ngọc tỷ truyền quốc của tiền triều ở trong tay mẫu thân ngươi?"
Trác Quân gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là thần chính mắt nhìn thấy."
Lúc ấy cũng đã có nghi ngờ từ trước, mới có thể len lén âm thầm đi vào phòng mẫu thân thăm dò.
Sau khi thấy mấy thứ này, nàng ta thật sự bị giật mình.
Hoàng đế nhẹ nhàng gõ ngón tay trên bàn, trầm tư.
Nếu là như vậy trái lại có thể hiểu được, vì sao Cẩm Vương lại ra tay với một nữ nhân đã có chồng.
Lấy sự hiểu biết của ngài với Cẩm Vương, đó chính là một người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất phải trả.
Sinh hạ một nhi tử với công chúa tiền triều, nếu Cẩm Vương tạo phản thất bại, người của Cẩm Vương và người của tiền triều sẽ cũng nâng đở đứa bé kia phục quốc.
Nếu thành công, Cẩm Vương ở dưới đất cũng sẽ mỉm cười.
Một nhi tử có huyết mạch tiền triều leo lên ngôi vị Hoàng đế, lẫn lộn huyết mạch của Đại Lương, nói không chừng còn lật đổ Đại Lương.
Chắc là Cẩm Vương có suy nghĩ này, mình không ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, thì sẽ hủy hoại, dù cả Đại Lương bị hủy cũng không tiếc.
Tất nhiên, sở dĩ Cẩm Vương cấu kết với mẫu thân của Trác Quân, điểm chính nhất là muốn lợi dụng thế lực còn lại của tiền triều.
Lúc trước ngài còn điều tra được, Cẩm Vương còn ngấm ngầm lui tới với hoàng thất Cát Quốc.
Ngài thật sự không ngờ đến, hoàng đệ kia không chỉ cấu kết với địch quốc, bây giờ ngay cả tàn dư tiền triều cũng cấu kết.
Nghĩ như vậy Hoàng đế không có cách nào nhịn xuống sự tức giận, giỏi cho Cẩm Vương, thật là điên rồ.
Hoàng đế thật muốn phụ hoàng ở dưới đất bò dậy nhìn thử, nhi tử ngoan mà ông ta cưng chiều có đức hạnh gì.
Vì ngôi vị hoàng đế này mà không cố kỵ gì cả, người nào cũng dám hợp tác, không quan tâm đến bá tánh Đại Lương.
Rất nhanh Hoàng đế đã che giấu tâm trạng.
Nhìn Trác Quân lại hỏi: "Ngươi biết trên triều đình có người của Cẩm Vương và tiền triều không?"
Trác Quân đã sớm chuẩn bị xong, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy.
"Đây là danh sách Cẩm Vương giao cho vi thần trước khi đi đến kinh thành, vi thần cũng không phân biệt được, rốt cuộc những người này là người của Cẩm Vương hay là người của tiền triều, chỉ có thể xác định đều có vấn đề."
Hoàng đế từ tay Đại thái giám nhận lấy tờ giấy nhìn một chút, trong mắt sự tức giận ngày càng sâu.
Ngài không ngờ đến không ít quan viên quan trọng điều bị Cẩm Vương mua chuộc.
Hơn nữa nhất định chỉ là một phần, lấy tính tình của Cẩm Vương, không thể hoàn toàn giao toàn bộ cho Trác Quân được.
Trừ người của Cẩm Vương ra, trong trung tâm triều đình còn cất giấu tàn dư của tiền triều.
Càng làm cho Hoàng đế tức giận hơn là, vào hai năm trước khi phụ hoàng chết, thật là ngày càng hồ đồ.
Danh sách của Cẩm Vương này, có không ít người được phụ hoàng đề bạt trước khi còn sống.
Những người này đã từng biểu hiện trung lập hoặc đầu phục ngài.
Sau khi ngài lên ngôi, cảm thấy đúng là những người này có tài cán, cho nên vẫn sử dụng.
Không ngờ tới những người này, lại âm thầm là người của Cẩm Vương.
Tất nhiên, ngài cũng không hoàn toàn tin Trác Quân, ngài sẽ đi thăm dò từng người, sau khi chứng thực xong mới xử lý.
Hoàng đế lại hỏi: "Bản đồ kho báu trong ám cách của mẫu thân ngươi, ngươi xem qua chưa?"
Trác Quân lại từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy: "Lúc ấy vi thần lén chép lại."
Hoàng đế lại lấy nhìn một chút, đồng thời từ trong bàn sách lấy ra một tấm da thú, đặt chung một chỗ so sánh.
Lúc này mới phát hiện, hai tấm bản đồ không giống nhau, mà là ghép chung một chỗ, mới thật sự là tấm bản đồ hoàn chỉnh.
Chỉ có một một tấm, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Lúc trước Tiêu Nguyên Thạch dâng bản đồ kho báu lên, Hoàng đế cũng cảm thấy có chút tìm được quá đơn giản.
Nếu một tấm bản đồ trong đó bị mất hay là bị gì đó, những người khác lấy được tấm còn lại cũng vô ích, hoàn toàn không thể tìm được kho báu.
Chỉ khi hợp lại hai tấm, bản đồ kho báu chân chính mới có thể hoàn thiện.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, hẳn công chúa tiền triều là huyết mạch hoàng thất duy nhất còn dư lại của tiền triều, bởi vì năm đó hoàng đế tiền triều và tất cả hoàng tử đều bị phụ hoàng của ngài c.h.é.m chết.
Hoàng thất tiền triều muốn phục quốc, tất nhiên phải ủng hộ người có huyết mạch hoàng thất.
Công chúa không thể làm hoàng đế nhưng nhi tử của công chúa lại có thể.
Hoàng thất tiền triều cũng sợ Đại tướng quân đó tham lam bảo tàng tự tạo phản, cho nên mới chia bản đồ thành hai nửa. Hơn nữa trong tay công chúa còn có ngọc tỷ truyền quốc, cùng với mạng lưới ẩn núp của dư nghiệt tiền triều.
Chỉ khi hai bên hội tụ lại, mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Nếu không chỉ dựa vào một phe, hoàn toàn không có cơ hội phục quốc.
Chuyện này bảo tàng chính là mấu chốt.
Không có tiền sao có thể chiêu binh mãi mã?
Trá lại hoàng thất tiền triều rất biết tính toán, trước khi bị diệt quốc còn bố trí nhiều như vậy.
Hoàng đế hỏi Trác Quân: "Ngươi cố ý bại lộ thân phận nữ nhi trước mặt Tiêu Hàn Tranh, sau đó đoán được hắn sẽ bẩm báo với trẫm?"
Trác Quân cười khổ: "Quả thật là cố ý bại lộ, nhưng vi thần cũng không xác định hắn có bẩm báo với bệ hạ hay không, chỉ cảm thấy hắn là người thông minh, có hy vọng bẩm báo rất lớn."
"Tất cả người bên cạnh vi thần đều là người Cẩm Vương, nhất cử nhất động hoàn toàn đều bị giám thị, cho nên chỉ có thể đặt hy vọng lên người Tiêu Hàn Tranh."
Nàng ta cũng phải trải qua quan sát và khảo nghiệm rất lâu, mới lựa chọn Tiêu Hàn Tranh.
Đầu tiên nàng ta phát hiện Tiêu Hàn Tranh là một người thông minh tài trí, thứ hai cũng là người có tình có nghĩa, từ thái độ hắn đối với thê tử của mình cũng có thể nhìn ra được.
Một điều cuối cùng chính là, trong đám người mà nàng ta tiếp xúc, Tiêu Hàn Tranh chính là người duy nhất mà Hoàng đế xem trọng.
Bởi vì có cháu gái ngoại Tịch Dung bắc cầu với vị Hoàng đế này.
Vì thoát khỏi sự khống chế của Cẩm Vương, vì báo thù, từ lúc thi Hội nàng ta đã bắt đầu mưu đồ.
Cố ý làm bộ có địch ý và không thích đối với thê tử của Tiêu Hàn Tranh.
Nàng ta có nghe nói Thời Khanh Lạc rất thông minh, hơn nữa tình cảm phu thê giữa Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc vô cùng tốt.
Ngày đó quả thật nàng ta cảm thấy nàng không giống như một thôn phụ bình thường.
Nghe nói nữ nhân nào cũng có cảm giác rất chính xác đối với người nhớ thương tướng công của mình, cho nên nàng ta đã làm như vậy.