Hề lão gia cũng chưa bao giờ đi xe đạp, cũng sợ mình bị ngã, cho nên đồng ý để cháu trai đỡ.
Ngay từ lúc lên xe đã xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không phải có Hề Duệ đỡ, suýt nữa đã ngã.
Một đám con cháu đứng xem cũng vô cùng lo lắng.
Dần dần cũng đuổi kịp tiết tấu, suy cho cùng cưỡi ngựa vẫn cần cân bằng, lão gia tử chinh chiến sa trường nhiều năm, giữ cân bằng thân thể vẫn rất đơn giản.
Sau đó, không cần Hề Duệ đỡ, ông ấy cũng có thể tự đạp đi.
Lão gia tử rất cao hứng, đạp xe hết vòng này đến vòng khác.
Chuyện này làm cho mấy người Hề Tín Hành đang chờ để cưỡi thử vô cùng sốt ruột.
Một lát sau, Hề Tín Hành nói: “Cha, người đã đạp nhiều như vậy cũng mệt mỏi, xuống nghỉ ngơi một chút đã.”
Lão gia tử vẫn đang rất vui vẻ: “Không cần, ta có thể đi thêm vài vòng nữa.”
Đám người Hề Tín Hành: “..” Đạp xe vui vậy sao?
Bởi vì lão gia tử, lòng hiếu kì của bọn họ cũng dần được tăng lên.
Lại một lúc sau, lão gia tử cuối cùng mới xuống xe.
Hề Tín Hành lập tức đoạt lấy, nói con trai dạy ông ta đạp xe.
Lúc này đến Hề Duệ cảm thấy mệt mỏi, còn chưa đủ sao.
Nhưng cũng không có biện pháp, ai nói đây là cha của hắn ta chứ.
Vì thế Hề Duệ lại đau khổ, bắt đầu đỡ và dạy cha hắn ta đạp xe.
Thật vất vả cha hắn ta mới học xong, lại đạp xe vài vòng.
Thấy mấy thúc thúc cùng đường huynh đường đệ khác đang đứng như hổ rình mồi, bộ dáng cũng muốn học, Hề Duệ muốn phát cuồng.
Hắn ta lập tức lấy cớ: “Ta quá đói, thật sự không có sức lực, ta muốn về nhà dùng bữa trước.”
Lão gia tử nhìn thấy bộ dáng đáng thương buồn cười của cháu trai, cười xua tay: “Đi đi.”
Hề Duệ nỡ nụ cười rạng rỡ: “Vâng, vẫn là tổ phụ đau lòng cho ta.”
Nói xong lập tức chuẩn bị lấy chiếc xe đạp từ trong tay cha mình.
Ai biết còn chưa đụng tới xe đạp, lão gia tử đã nói: “Ta cũng biết cháu là đứa nhỏ hiếu thảo nhất.”
“Chiếc xe này ta nhận, quả nhiên trong cái nhà này, vẫn là cháu hiếu thảo nhất.”
Nụ cười trên mặt Hề Duệ lập tức đóng băng: “...”
Ý gì vậy? Hắn ta nói đưa chiếc xe đạp này cho lão gia tử lúc nào?
Hắn ta đáng thương nói: “Tổ phụ, cái này là của con.”
Hề lão gia tử trừng mắt liếc Hề Duệ một cái: “Đồ đã tặng, sao lại có thể đổi ý, kỳ cục.”
Tiếp theo lập tức phân phó người hầu: “Đi, mang xe đạp này đến chủ viện của ta đi.”
Đôi mắt Hề Duệ trừng lớn: “...” Cái gì mà của ngài, rõ ràng là của hắn ta.
Lần đầu tiên hắn ta phát hiện, tổ phụ nhà mình hóa ra lại không biết xấu hổ như vậy.
Lúc trước mọi người trong nhà vẫn luôn nói không biết cái tính ăn chơi trác táng, không biết xấu hổ của hắn ta là học từ ai.
Nhìn xem, đây chính là “tấm gương” không biết xấu hổ.
“Tổ phụ, nếu không hai ngày nữa...” Hề Duệ vốn dĩ muốn nói hai ngày nữa sẽ đưa cho lão gia tử một chiếc.
Xe đạp này là của hắn ta, hắn ta còn chưa đạp cho đã nghiền.
Ai ngờ còn chưa nói xong, lão gia tử đã giành trước: “Hai ngày nữa ngươi lại làm một cái khác.”
Hề Duệ: “...” Cuối cùng hắn ta cũng biết dự cảm xấu là như thế nào.
Hơn nữa, lão gia tử mang nhiều người tới đón hắn ta như vậy, chính là để làm như vậy, thật muốn khóc.
Đã nói đến như vậy, hắn ta còn có thể làm thế nào? Chỉ có thể khuất phục.
Hắn ta đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, chiếc này là ta cố ý chuẩn bị cho ngài, ngài cứ đi thoải mái.”
Hề lão gia tử cười to: “Cháu ngoan, tâm ý của cháu tổ phụ nhận rồi.”
Hề Duệ: “...” Thật sự không cần đâu.
Tiếp theo, Hề lão gia tử nói với Hề Tín Hành: “Ngày mai ta sẽ đạp xe đi thượng triều, ngươi ngồi xe ngựa đi, không cần chờ ta.”
Hề Tín Hành vừa định hỏi lão gia tử, ngày mai có thể cho ông ta đi xe đạp thượng triều không: “...”
Được, cha ông ta lại muốn đi khoe khoang rồi.
Ông ta vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vâng.”
Cha nhà mình thật là một lão ngoan đồng, bình thường luôn nói đau đầu hoặc đau eo, tìm cớ để xin nghỉ thượng triều.
Thật ra là ngại thời gian thượng triều quá sớm, không muốn đi.
Hiện tại muốn khoe khoang đồ vật, liền không chê thời gian sớm, đầu cũng không đau, eo cũng không đau.
Ông ta thật sự phục rồi.
Sau đó lão gia tử mang theo người hầu, đẩy xe đạp trở về viện mình.
Để những người khác vẫn đang đứng lộn xộn chờ được học đi xe ....
Hề Duệ nhìn chằm chằm xe của mình, thật sự muốn khóc.
Vừa mới định trở về hóa bi phẫn thành sức mạnh để ăn cơm, thì nghe được cha hắn ta nói: “Cũng làm cho ta một chiếc.”
Hề Duệ không nói nên lời: “Của con đã bị tổ phụ đoạt rồi, chờ làm xong của ta, ta sẽ giúp cha làm một chiếc.”
Hề Tín Hành nhướng mày: “Ngươi là cha ta, hay ta là cha ngươi?”
Hề Duệ: “...”
“Đương nhiên người là cha ta .”
Hề Tín Hành cười cười: “Tổ phụ ngươi là thứ nhất, cha ngươi đương nhiên là thứ hai.”
“Chờ khi ngươi làm xongcho cha mình, rồi mới đến lượt ngươi.”
Hề Duệ muốn khóc nhìn cha mình, sao lại thêm một người không biết xấu hổ, cảm thấy đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn...
Nhưng ngại uy quyền của cha mình, nên hắn ta chỉ có thể nói: “Ta biết rồi, biết rồi.”
Nếu biết trước đã không mang về, khoe khoang trước mặt đường huynh, đường đệ.
Hiện tại tốt rồi, sau khi khoe khoang, đã gà bay trứng vỡ.
Lúc này Hề Tín Hành mới vừa lòng vỗ vỗ vai hắn ta, bộ dáng từ phụ: “Tốt lắm, ngươi chơi một ngày cũng mệt rồi, mau trở về ăn cơm thôi.”
Hề Duệ cũng không cảm động cha bất ngờ làm từ phụ, hắn ta cũng không cùng cha biểu diễn màn phụ tử từ hiếu, cảm giác mấy người thúc thúc đường huynh đường đệ nhìn chằm chằm mình, không chút do dự chạy đi.
Nếu còn không đi, mỗi người trong nhà đều muốn hắn ta làm cho một chiếc xe đạp, hắn ta cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế.
Nhìn thấy Hề Duệ chạy nhanh như vậy, những người khác cũng không còn gì để nói.
Tiểu tử này sao lại chạy nhanh như vậy, lời bọn họ muốn nói còn chưa nói ra đâu...
Bên kia, Lương Hữu Tiêu cũng gặp loại tình huống như vậy.
Thật ra Lương lão gia tử không mang theo người trong nhà tới đón hắn ta, nhưng lúc hồi phủ, hắn ta đã bị lão gia tử gọi vào thư phòng.
Dạy lão gia tử đi xe đạp, sau đó xe đạp cũng không có....
Kỳ Y Dương cũng như vậy, trước đó Kỳ lão gia tử đã nghe Lương lão gia tử và Hề lão gia tử khoe khoang nhiều lần.
Lần này cháu trai ông ta cũng có xe đạp, ông ta cũng phải đi khoe khoang.
Vì thế nói Kỳ Y Dương dạy ông ta đạp xe, sau đó liền đuổi Kỳ Y Dương đi.
Nhà Phỉ Dục Triết, Phỉ lão gia tử thì tương đối nội liễm, lại là một quan văn, cho nên cũng không muốn làm việc gì gây chú ý.
Chủ yếu là tuổi đã cao, lại không có nhiều sứ, sợ đi xe đạp bị ngã, liền từ bỏ.
Hơn nữa, ba vị quốc công đều đi theo tiên đế chinh chiến khắp nơi, ông ta cũng không thể so.
Nhưng Phỉ Dục Triết cũng không tránh khỏi bị vận mệnh bị mất xe đạp, bởi vì cha hắn thân thể cường tráng, sau khi được biết đi xe đạp, thì cho người khiêng xe đạp về viện.
Chỉ có Tịch Dung, bởi vì trong nhà không có trưởng bối, trong cung Hoàng đế cũng có xe đạp, cho nên tránh được một kiếp.
Còn mấy người khác đều chỉ có thể ở trong phòng mình ấm ức, ăn thêm vài chén cơm lớn.
Bọn họ còn nghĩ ngày mai sẽ đi xe đạp dạo thêm một vòng, cơ hội nổi tiếng như vậy giờ đã không còn…