Tửu lâu lớn nhất kinh thành, huynh đệ Lương Hành Thiều đang dựa vào cửa sổ phòng bao tán gẫu.
Nhìn thấy đám người Hề Duệ, một hàng người cưỡi cái gì đó lướt nhanh qua.
Lương Hành Thiều khó hiểu hỏi: “Bọn họ đang cưỡi thứ gì thế?”
Lương Hành Ngọc trả lời: "Hình như tên là xe đạp gì đó. Hai ngày trước ta nghe biểu ca nói.”
“Ta còn tưởng rằng là món đồ không khác gì với ván trượt, không nghĩ đến là như vậy.”
Hắn ta không nhịn được xúc động: "Bọn họ cưỡi nó đi trên đường cũng quá nổi bật rồi."
Hắn ta cũng muốn…
Biết vậy hắn ta đã học giống như biểu ca, mặt dày đến Tiêu gia cọ đồ.
Lương Hành Thiều nhìn bánh xe màu đen, "Đó là làm bằng cao su?"
Lương Hành Ngọc gật đầu, "Có lẽ vậy. Không lâu trước đây, cao su của Anh quốc công phủ được chuyển đến kinh thành, biểu ca Y Dương muốn 30%."
“Ta thấy mấy biểu ca biểu đệ khác không dễ chịu lắm, thậm chí còn phàn nàn với ta.”
Lương Hành Thiều sửng sốt, “Tại sao hắn ta lại lấy nhiều cao su như vậy?”
Gần đây kinh thành bán chạy nhất cái gì?Giày da đế cao su và cao su.
Đoán chừng bắt đầu từ hôm nay, chiếc xe đạp này cũng sẽ bán chạy.
Mặc dù bởi vì có Kỳ Y Dương nhắc nhở, hắn ta cũng để người đi thu thập cao su, nhưng số lượng có hạn.
Ban đầu, còn nghĩ sẽ tới phủ Anh quốc công lấy một ít, nhưng Kỳ Y Dương đã lấy đi 30% rồi.
Lương Hành Ngọc và Kỳ Y Dương có mối quan hệ tốt nên biết, “Ta nghe biểu ca nói muốn cầm đi nhập nhập cổ phần với Lương Hữu Tiêu, bọn họ muốn hợp tác mở một mốt mở một hãng xe, sau đó mỗi tháng lấy tiền hoa hồng.”
Lương Hành Thiều tuy không biết "nhập cổ phần" nghĩa là gì, nhưng nghe vế sau hắn ta đại khái cũng đoán được ít nhiều.
“Hình như gần đây Y Dương rất thân thiết với đám người Thời Khanh Lạc.”
Nếu không, sao có thể lái xe đạp với đám người kia được.
Lúc nãy thấy mấy người kia đạp xe, tốc độ rất nhanh, tuyệt đối có thể thay cho đi bộ.
Nếu bán loại xe đạp này, chắc chắn sẽ làm ăn không kém.
Lương Hành Ngọc cười nói: “Là biểu ca mặt dày cọ đồ đó.”
Lương Hành Thiều nhướng mày, “Cũng là do mấy người kia tiếp nhận hắn ta, nếu không dù mặt dày đến đâu cũng không lấy được đồ.”
Mấy kẻ ăn chơi trác táng kia cũng không phải loại người dễ nói chuyện.
“Không ngờ Y Dương đánh bậy đánh bạ, thế mà được mấy người kia nhìn trúng.”
Hắn ta vẫn luôn muốn mượn sức phu thê Thời Khanh Lạc cùng với đám người Hề Duệ.
Biểu đệ ruột thịt của hắn ta có mối quan hệ tốt với họ, như vậy hắn ta cũng sẽ có cơ hội.
Lương Hành Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của hoàng huynh nhà mình, cũng đoán được hắn ta suy nghĩ chỉ là.
Nhưng hắn ta cảm thấy những người kia chấp nhận biểu ca, nhưng hình như nhìn thì biểu ca càng dễ bị lừa hơn?
Hoặc là sau khi sống chung, cảm thấy còn có thể chơi với nhau..
Còn chuyện muốn cho biểu ca mượn sức cho hoàng huynh, hắn ta nghĩ chắc khó có thể xảy ra.
Nhưng hắn ta cũng không tạt gáo nước lạnh cho Nhị ca.
Hắn ta uống cạn rượu trong ly, đứng dậy nói: “Nhị ca, hôm nay nói chuyện đến đây thôi.”
Lương Hành Thiều khó hiểu hỏi: “Hôm nay không phải đệ không có việc gì khác làm sao?”
Sao lại muốn rời đi.
Lương Hành Ngọc cười, “Ta muốn tìm biểu ca, mượn chiếc xe đạp đó đi một chút.”
Lương Hành Thiều: “...” Thực sự không ngờ Ngũ đệ của mình cũng có một mặt trẻ con như vậy.
Hắn ta xua tay, “Được rồi, đi đi.”
Lương Hành Ngọc nhanh chóng ngồi vào xe ngựa đuổi theo Kỳ Y Dương.
Đám người Hề Duệ phách lối như vậy, rất nhanh Hoàng đế và một ít đại thần cũng đã biết.
Trái lại Hoàng đế không ngạc nhiên, dù sao trong cung điện của mình cũng có mấy chiếc xe đạp.
Một chiếc là Thời Khanh Lạc nhờ Tịch Dung đưa tới, mấy chiếc khác là thợ mộc trong cung làm ra.
Sau khi tự mình thử nó, ngài lại càng coi trọng Thời Khanh Lạc.
Ngoài ra Tam đại phủ quốc công và Phỉ gia cũng biết chuyện này.
Thế hệ trước đều cao hứng, tiểu bối nhà mình nổi tiếng ở kinh thành là chuyện tốt.
Đầu năm nay sợ quá tầm thường, có thể làm mình trở nên nổi bật cũng là một kỹ năng.
Đồng bối phận với đám Hề Duệ ở các phủ thì ghen tỵ.
Đoạn thời gian trước mấy tên này còn tạo ra một làn sóng giày da đế cao su, không bao lâu lại có xe đạp này.
Không biết vận may như thế nào lại có giao tình tốt đẹp với Thời Khanh Lạc như vậy.
Cũng bởi vì mấy người này hiên ngang cưỡi xe đạp đi dạo một vòng, cho nên mọi người đều biết, thì ra cái này gọi là xe đạp.
Phương tiện di chuyển thay đi bộ, tiện lợi và nhanh hơn là ván trượt xe.
Không ít con cháu thế gia rảnh rỗi hôm nay đều vội vàng chạy ra chắn đám người Hề Duệ đạp xe đạp.
Còn có tiểu thư thì cũng không nhịn được mà mang theo nha hoàn chạy ra ngoài xem.
Sau khi nhìn mấy người Hề Duệ đạp xe đạp, bọn họ chỉ có một suy nghĩ, thật muốn một chiếc.
Vì vậy, sau khi về đến nhà, đều nói với tổ phụ tổ mẫu cha nương là muốn xe đạp.
Làm cho các trưởng bối các phủ nhức đầu không thôi.
Còn chưa bán ra bên ngoài, bọn họ đi chỗ nào mua?
Quan lại dưới nhị phẩm thì không có suy nghĩ gì, nhưng có rất nhiều người trên nhị phẩm nghĩ ngày mai vào triều hỏi mấy nà kia thử, xem xe đạp có bán không, hoặc có thể lấy được một chiếc về hay không.
Bọn họ làm trưởng bối cũng đã quá tận tâm rồi.
Sau khi mở ra phong trào, nhận được vô số ánh mắt đố kỵ, ghen tị và hâm mộ, đám người Hề Duệ cũng mệt mỏi, mỗi người đạp xe về nhà.
Hề Duệ mới về đến nhà, thì gặp đám người Hề lão gia tử.
Hắn ta xuống xe, khó hiểu nhìn đoàn người rồi hỏi: "Tổ phụ, đây là mọi người muốn đi ra ngoài sao?”
Lúc trước đi ra ngoài, cũng không đông đủ như vậy.
Hề lão gia tử hòa ái tươi cười nói: “Chúng ta không đi ra ngoài, chúng ta ở đây đón ngươi.”
Hề Duệ: “…” Đột nhiên hắn ta cảm thấy nụ cười của lão gia tử rất đáng sợ.
Hơn nữa hắn ta cũng không thi đậu trạng nguyên, tại sao lão gia tử lại để nhiều người đến đón?
Luôn cảm thấy không có ý tốt!
Hắn ta xấu hổ cười nói, “Tổ phụ, ngài thật biết nói đùa, sao ta lại có mặt mũi lớn như vậy.”
Hề lão gia tử cười đi tới, chỉ vào chiếc xe đạp đang dựng trên mặt đất, “Ngươi đúng là không có mặt mũi lớn, nhưng cái ngươi mang về thì có. "
Hề Duệ: " ... " Đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
“Tổ phụ nói đùa, bỗng nhiên ta cảm thấy đói bụng, ta về viện ăn cơm trước đây.” Nói xong, Hề Duệ lập tức muốn đẩy xe đạp của mình đi.
Vốn dĩ đám người Hề lão gia tử đi đến xem xe đạp, sao có thể để hắn ta chạy mất được.
“Tiểu tử thối, đừng keo kiệt như vậy, để gia gia ngươi nhìn cái xe đã.”
Hề Duệ muốn khóc, luôn cảm thấy chiếc xe này không thể rơi vào tay lão gia tử được.
Nhưng nhìn khuôn mặt hung dữ của lão gia tử, hắn ta lại sợ.
Đau khổ buông xe đạp ra, “Ngài đến xem đi.”
Hề lão gia tử nhìn xe đạp của tôn tử, lập tức nổi lên hứng thú.
“Xe này đi như thế nào? Để ta thử xem.”
Hề Duệ lập tức ngăn cản: “Tổ phụ, chiếc xe đạp này đòi hỏi sự cân bằng của cơ thể rất nhiều. Lúc đầu đạp xe rất dễ bị ngã, ngài vẫn nên đừng thử.”
Vừa nghe như vậy, đám người Hề Tín Hành tiến tới sôi nổi khuyên nhủ lão gia tử đừng thử.
Lão gia tử đã lớn tuổi, té ngã thì đúng là không tốt.
Những Hề lão gia tử lại xua tay, "Lão tử vẫn còn khỏe, tiểu tử thối Hề Duệ này còn học được, ta cũng có thể.”
“Dù sao ta ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm.”
Hề Duệ: “...” Còn có thể so sánh như vậy sao?
Thấy không ngăn được ý muốn đạp xe của lão gia tử, Hề Duệ chỉ còn biết cắn răng nhắm mắt, "Vậy ta đỡ ngài lên cho ngài thử một chút."