Lúc Âu Dương Diệp nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng là người hầu của mình mang cơm tới, mấy ngày nay hắn trông chừng Bình Bình và Yên Yên, một ngày ba bữa đều là do người từ Phúc Mãn Lâu đưa tới.
Kể từ lần đầu tiên bị người hầu đưa cơm nhìn thấy bộ dạng hóa trang của mình, Âu Dương Diệp dứt khoát không che giấu nữa, người hầu xung quanh cũng không có can đảm nói ra.
Nhưng có làm thế nào Âu Dương Diệp cũng không ngờ người gõ cửa lần này không phải là người hầu trước kia của mình, mà là Lưu Ly mấy ngày nay không gặp.
Phút chốc, Âu Dương Diệp chỉ cảm thấy như có thứ gì đó vỡ vụn trong lòng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cả người cứng đờ không thể động đậy.
Mà Lưu Ly đang đứng ở cổng cũng giật hết cả mình, cũng may là hiện đại đã từng nhìn thấy tạo hình lòe loẹt, cho nên cuối cùng vẫn có thể kiềm chế được.
Chỉ là lớp hóa trang của Âu Dương Diệp thê thảm hơn cả chữ lòe loẹt, một con mắt bị vẽ đỏ, một con thì màu đen, lông mày một bên giống như sâu róm, một bên thì giống như con giun, miệng giống như một vũng máu, trên mặt cũng bị son phấn đỏ chót vẽ tùm lum.
Nói tóm lại là một gương mặt đẹp trai lại không còn hình dạng, nếu như không phải bộ y phục màu đỏ đặc biệt trên người thì cô không thể nào liên tưởng tới người trước mặt mình lại là Âu Dương Diệp.
Nói thật thì có một loại cảm giác nhìn thấy ma giữa ban ngày.
"Mẹ ơi, mẹ về rồi."
.
||||| Truyện đề cử: Không Còn Háo Hức |||||
Thấy một lúc lâu sau mà ở cổng không có động tĩnh, Bình Bình và Yên Yên bước ra từ trong nhà. Nhìn thấy mẹ mình, hai đứa bé đều vui vẻ chạy tới.
Lưu Ly nhìn hai đứa bé, cuối cùng vẫn nhịn không được mà di chuyển tầm mắt lên trên mặt Âu Dương Diệp.
Yên Yên thấy thế liền bày ra vẻ tự hào, đòi khen thưởng: "Mẹ ơi, lớp hóa trang của Âu Dương thúc thúc có đẹp không ạ? Là Yên Yên tự mình hóa trang cho Âu Dương thúc thúc đó."
Lưu Ly: "... đẹp lắm..."Cuối cùng, cô cũng đã có thể trải nghiệm được loại cảm giác của ông nội sau khi bị cô trang điểm.
"Phụt..." Tại Lâm sau lưng Lưu Ly không thể nhịn được nữa, há miệng cười to.
Vốn dĩ Lưu Ly đã nhịn rất cực khổ rồi, nghe thấy tiếng cười của Tại Lâm, gương mặt Lưu Ly căng cứng như sắp nứt ra.
Thật là quá khó.
Nhưng may là Lưu Ly chú ý đến tâm trạng của Âu Dương Diệp nên không cười thành tiếng.
Lúc Tại Lâm cười to không hề giữ lại hình tượng, cuối cùng Âu Dương Diệp cũng đã hoàn hồn lại từ trong trạng thái hóa đá, trừng mắt liếc nhìn Tại Lâm, sau đó Âu Dương Diệp lại căng thẳng nhìn Lưu Ly.
Lúc thấy bộ dạng đang cố nhịn của Lưu Ly, Âu Dương Diệp cảm thấy dường như có thứ gì đó đang sụp đổ trong lòng mình.
"Ta..."
Chỉ nói một chữ, Âu Dương Diệp liền quay người chạy vào trong phòng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Lưu Ly.
Sau khi Âu Dương Diệp đi khỏi, Lưu Ly hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn cười, nghiêm túc nhìn Yên Yên: "Tại sao lại chọc Âu Dương thúc thúc như thế?"
Mặc dù gần như mỗi một bé gái khi còn nhỏ đều sẽ thích trò chơi trang điểm, nhưng vẻ gian xảo vừa lóe lên trong mắt Yên Yên, không phải là cô không nhìn thấy nó.
Yên Yên thấy mẹ mình như có chút tức giận, chột dạ trốn sau lưng Bình Bình, vờ như mình không tồn tại.
Đây chính là ước định giữa cô bé và cha.
Cha đã nói là muốn mình giúp đỡ trông chừng mẹ, không thể để mẹ tiếp xúc với thúc thúc đẹp trai.
Còn nữa, thúc thúc không đẹp trai thì cũng phải đề phòng.
Có lẽ Âu Dương thúc thúc chính là người có dáng dấp đẹp trai mà cha đã nói, cho nên cô bé mới hóa trang cho Âu Dương thúc thúc thật xấu, vậy thì trong lòng mẹ, Âu Dương thúc thúc đã khó coi rồi.
Nhưng mà cha đã nói đây chính là bí mật giữa mình và cha, cô bé không thể nói với mẹ được.
"Yên Yên."Giọng nói của Lưu Ly lại nghiêm túc hơn mấy phần.
Yên Yên mím môi bước ra khỏi sau lưng Bình Bình, vẻ mặt ấm ức nhìn Lưu Ly: "Mẹ ơi..."
Hu hu, mẹ hung dữ với mình.
Bộ dạng tủi thân của Yên Yên làm Lưu Ly thiếu chút nữa là đã mềm lòng, cuối cùng cô đành phải nhìn sang chỗ khác mà không nhìn cô bé.
Mặc dù không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà tùy tiện trêu chọc người khác thì không đúng.
"Mẹ ơi, Yên Yên sai rồi, Yên Yên không dám nữa đâu."Yên Yên thấy mẹ không thèm để ý tới mình, lúc này liền hoảng sợ đi đến kéo váy Lưu Ly.
"Hu hu... mẹ ơi..."
Bỗng nhiên, Yên Yên lại khóc lớn.
Lưu Ly nhìn thấy bộ dạng khóc đến đáng thương của Yên Yên thì không khỏi mềm lòng.
Rốt cuộc, Lưu Ly vẫn thở dài một hơi rồi bế Yên Yên lên.
Được mẹ ôm lên, Yên Yên lại càng khóc dữ dội hơn nữa. Bình Bình đứng bên cạnh bất lực tòng tâm nhìn muội muội nhà mình, quyết định giữ yên lặng.
Về phần Tại Lâm, nhìn thấy tiểu chủ tử nhà mình khóc đến nỗi thở không ra hơi, tay liền duỗi ra phía trước, thật sự muốn ôm Yên Yên trong lòng mà an ủi.
Một lúc lâu sau, Yên Yên mới không khóc nữa, nhưng vẫn luôn nằm cuộn trong ngực Lưu Ly.
"Một lát nữa phải xin lỗi Âu Dương thúc thúc đó có biết không hả?"Lưu Ly thở dài một hơi, trong lòng không có ý định tiếp tục hỏi Yên Yên nguyên nhân, mà là kêu Yên Yên xin lỗi.
Dù là Bình Bình hay Yên Yên, bọn nó thông minh hơn những đứa nhỏ khác, hoặc là cô bé thật sự có nguyên nhân làm như vậy, nhưng mà đã dùng cách khóc thì chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.
Cho dù không nói mà đã làm chuyện xấu thì phải xin lỗi, cô cũng không muốn Yên Yên ỷ vào sự thông minh của mình mà trở thành một cô gái vô pháp vô thiên.
Yên Yên gật đầu, từ trong đôi mắt ướt sũng của cô bé rõ ràng có thể nhìn thấy được vẻ nhẹ nhõm.
Cô bé sợ là mẹ tiếp tục hỏi, khiến cô bé giữ miệng không được mà khai ra cha.
Cha đã nói làm người nói lời thì phải giữ lấy lời, cô bé không thể không giữ chữ tín.
Chờ đến lúc ba mẹ con Lưu Ly trở lại chính sảnh, Âu Dương Diệp đã rửa mặt xong xuôi, ngồi đó bình tĩnh dùng trà, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
Lưu Ly nhìn Yên Yên, Yên Yên lập tức bước lên, đôi mắt đỏ hồng đi đến trước mặt Âu Dương Diệp: "Âu Dương thúc thúc, cháu xin lỗi, không phải là Yên Yên cố ý vẽ thúc xấu như thế, lần sau Yên Yên nhất định sẽ hóa trang cho Âu Dương thúc thúc thật là đẹp."
Âu Dương Diệp: "... Không, không cần đâu..."
Lưu Ly: "..."Còn có lần sau?
Đương nhiên là Âu Dương Diệp sẽ không so đo với Yên Yên, với lại từ lúc bắt đầu là chính miệng mình đã đồng ý, hắn còn có thể nói gì nữa.
Quan trọng nhất chính là hắn thật sự không thể so đo với gương mặt đáng yêu của Yên Yên.
Chờ đến lúc Bình Bình và Yên Yên ra ngoài, trong sảnh chỉ còn lại Lưu Ly và Âu Dương Diệp, bầu không khí trong nháy mắt liền trầm mặc.
Thật lâu sau, Lưu Ly mới nhìn Âu Dương Diệp rồi nói: "Huynh đã biết từ lâu rồi có đúng không?"
Lưu Ly đang nói đến chuyện mình bị Hoa Vũ đưa đi.
Nếu như không phải thì Tần chưởng quầy ở Phúc Mãn lâu nhìn thấy mình ra khỏi Phương Hương Lâu sẽ không có biểu cảm như thế.
Âu Dương Diệp nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đáy mắt Lưu Ly chỉ có bình tĩnh mà không có tức giận, nhưng mà hắn vẫn không khỏi khẩn trương, vội vàng lên tiếng giải thích: "Lần này ta giúp cô, lần sau cô vẫn sẽ bị bọn họ đưa đi, hắn ta còn không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua đâu."
Nghe vậy, Lưu Ly bình tĩnh nhìn Âu Dương Diệp, cô chợt cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt.
Âu Dương Diệp nhìn Lưu Ly như thế, chỉ cảm thấy trong lòng vang lên tiếng vụn vỡ.
"Thật ra là huynh không tin tưởng tôi?"