Tuy là Lưu Ly đang nói những điều vô nghĩa bằng một cách nghiêm túc, nhưng trên mặt là không hề có biểu cảm chột dạ.
Chính vì vậy mà trong lòng Hoa Vũ càng băn khoăn, trong lúc nhất thời thực sự không biết phải làm gì Lưu Ly mới tốt.
Mà ở góc tối nọ, Ám Bát vẫn luôn đi theo Lưu Ly nghe thấy Lưu Ly nói một hồi lại ngơ ngác, nhưng nhịn không được mà gật gật đầu.
Chủ mẫu nói không sai, nếu như Hoa tam gia này có gan tạm giam chủ mẫu, dựa theo tính tình của chủ tử chắc chắn là ngày mai Phương Hương Lâu sẽ không còn tồn tại.
Nhưng tại sao chủ mẫu lại biết chuyện này, chẳng lẽ chủ mẫu đã biết thân phận của chủ tử?
Ở trong phòng, bầu không khí nhất thời như đóng băng, Lưu Ly quay người muốn đi.
"Lưu Ly, cô thà lựa chọn một đứa con hoang hơn là Hoa gia?"Hoa Vũ không cam lòng, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi.
Lại nghe thấy hai chữ con hoang một lần nữa, Lưu Ly bỗng chốc nhíu mày, nhớ đến gương mặt bình thường vẫn mang theo nụ cười của Âu Dương Diệp.
Nhưng mà cuối cùng Lưu Ly không hỏi gì cả, cũng không nói gì, cô sải bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lưu Ly biến mất khỏi tầm mắt mình, Hoa Vũ tức giận ném bay chén trà trong tay.
Không bao lâu sau có thư sinh lảo đảo nghiêng ngã bước đến từ sát vách, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt mang theo vài phần kiêng kị mà nhìn Hoa Vũ.
"Tam gia, tôi..."
"Xoảng!" Hoa tam gia quơ tay ném tách trà mà Lưu Ly đã dùng xuống dưới chân thư sinh: "Tại sao ngươi lại không nói cho ta biết phía sau Lưu Ly lại có một chỗ dựa hùng mạnh?"
Tên thư sinh đó cũng chính là Lưu Kim Vĩ, hắn hoảng sợ nói: "Tam gia, tôi..."
Lúc nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Hoa tam gia, Lưu Kim Vĩ chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, lập tức đổi giọng: "Tam gia, dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Lưu Ly, chắc chắn là sau lưng nàng ta không thể nào có chỗ dựa hùng mạnh được."
Là một tiện nữ ngay cả sự trong trắng cũng không còn, làm sao có thể có nhân vật gì làm chỗ dựa cho nàng ta.
Lúc Lưu Kim Vĩ đứng sát vách thì đã nghe hết tất cả mọi chuyện ở đây, lúc đó hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, hắn cảm thấy chắc chắn không thể nào.
Nếu như phía sau nàng ta còn có nhân vật lớn, tại sao nàng ta lại phải ở thôn Đại Vĩ nhỏ bé.
Nếu là hắn ta, chắc chắn hắn sẽ theo người đó đến kinh thành.
Càng nghĩ như vậy, Lưu Kim Vĩ càng cảm thấy suy đoán của mình không hề sai, bản thân càng trông có sức lực hơn.
"Nếu như không có chỗ dựa, vậy ngươi nói thử xem tại sao nàng ta lại có thể trồng được những loại rau ấy trong mùa đông?"Đây là điều mà Hoa tam gia vẫn cảm thấy rất băn khoăn.
Như Lưu Ly đã nói, làm sao mà thôn phụ bình thường có thể biết những thứ này?
Nếu như nói phía sau cô không có người chỉ điểm, có nói cái gì hắn ta cũng sẽ không tin.
"Có chuyện mà tam gia không biết, tên dã nam nhân của Lưu Ly được sinh ra trong đại hộ nhân gia..."
Lưu Kim Vĩ tóm tắt lại những gì mà Lưu Ly đã nói về thân thế của Cố Tại Ngôn cho mọi người nghe để kể cho Hoa tam gia.
Nói tóm lại là trong câu chuyện đó, những gì mà Lưu Ly biết được đều là do dã nam nhân của Lưu Ly mời người chỉ bảo lúc cô không biết gì.
Lưu Kim Vĩ nói không hề đơn giản, đồng thời còn thêm mắm dặm muối, Hoa tam gia cũng không ngăn cản Lưu Kim Vĩ, lông mày càng cau lại chặt hơn.
Tại sao thân thế của tên dã nam nhân mà Lưu Kim Vĩ đang nói lại có chút quen thuộc?
Lưu Kim Vĩ kể xong, Hoa tam gia vẫn rơi vào trầm tư làm Lưu Kim Vĩ sợ hãi sau lưng toát mồ hôi lạnh cả người.
"Là hắn ta."
Lúc Lưu Kim Vĩ đang run sợ, Hoa tam gia bỗng nhiên kêu lên một tiếng, chỉ là sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Chẳng trách hắn ta lại cảm thấy câu chuyện về dã nam nhân lại quen thuộc như thế, không phải là không có gì khác biệt so với đứa con hoang đó à?
Đứa con hoang đó bị đuổi ra khỏi Hoa gia.
Chẳng trách, Lưu Ly thà rằng hợp tác với đứa con hoang đó chứ cũng không hợp tác với Hoa gia hắn ta, hóa ra là hai người lại có mối quan hệ đó.
Nếu đã như vậy, thế thì đừng có trách hắn ta không khách khí.
Nghĩ đến đây, Hoa tam gia âm trầm ngẩng đầu lên nhìn Lưu Kim Vĩ: "Bây giờ ngươi có thể cút, nhớ kỹ là nếu như ngươi dám lừa gạt ta, ta có thể cho ngươi thứ mà ngươi muốn, cũng có thể khiến cho ngươi không còn gì cả."
"Vâng..." Lưu Kim Vĩ run rẩy lui ra.
Hoa tam gia lập tức gọi người nhanh chóng viết một phong thư cho người mang đến kinh thành.
Lúc này, Lưu Ly đang ở Phúc Mãn Lâu không hề biết rằng Hoa tam gia bị một câu chuyện không có thật do cô bịa ra đã sinh ra sự hiểu lầm nào đó, cô vừa mới đi khỏi Phương Hương Lâu liền nhìn thấy Tại Lâm đánh xe ngựa chờ ở chỗ đó.
Lúc nhìn thấy Tại Lâm, Lưu Ly có chút sững sờ, sau đó liền không nói gì mà bước lên xe ngựa.
Chỉ là trước khi bước lên xe ngựa, Lưu Ly thấy trước cổng Phúc Mãn Lâu là Tần chưởng quầy đang bước về phía bên này, lúc nhìn thấy cô ra khỏi Phương Hương Lâu, trên mặt rõ ràng có biểu cảm nhẹ nhõm.
Lưu Ly hạ màn xe xuống, sắc mặt nặng nề.
Cô kêu Tại Lâm đánh xe đến phiên chợ, Lưu Ly chọn mấy món đồ, hai người liền về thôn Đại Vĩ.
Trên đường đi, Tại Lâm cũng không rảnh rỗi, hắn bẩm báo cho Lưu Ly biết kết quả xử lý Điệp Trúc Lam và người Điệp gia.
Có Tại Lâm đi theo, Trương Đại Lang ở Điệp gia có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Trương Đại Lang không thèm đếm xỉa gì, động tĩnh rất lớn.
Chính vì vậy mà người Điệp gia thôn mới biết lần này nhà Điệp Quý tiếp tục phạm tội, nhà Điệp Quý khiến quần chúng phẫn nộ, bị đuổi ra khỏi Điệp gia thôn.
Sau đó Trương Đại Lang liền trở về, còn Tại Lâm thì tiếp tục lên đường.
Nói tóm lại, không biết là sao mà Tại Lâm có thể tìm thấy một người thợ săn không vợ đã hơn bốn mươi tuổi từ trong một ngọn núi nọ, người Điệp gia cảm thấy mình bị đuổi ra khỏi Điệp gia thôn đều là do Điệp Trúc Lam hại, cho nên khi biết có một tên thợ săn bỏ ra mười lượng bạc mua vợ, bọn họ không hề do dự gì mà bán người đi.
Theo như Tại Lâm nói, tính tình của gã thợ săn kia không tốt cho lắm, thích uống rượu, uống rượu xong thì lại đánh người, người vợ trước của tên thợ săn đã bị hắn đánh chết.
Có thể tưởng tượng được sau này Điệp Trúc Lam sẽ có một cuộc sống như thế nào.
Đối với kết quả này, trong lòng Lưu Ly không hề cảm thấy thương xót, ngược lại còn thoải mái vô cùng.
Cũng đáng đời Điệp Trúc Lam lắm, đang sống tốt đẹp thế mà cứ muốn tìm đường chết nhiều lần.
Nếu như sau khi Điệp Trúc Lam bị bỏ còn có chút lương tâm không hãm hại Hạnh Huệ rồi lại hại Tiểu Muội, dựa vào dung mạo của nàng ta, có thể tái giá với người khác và có một cuộc sống yên bình cũng không phải là chuyện không thể nào, nhưng nàng ta cứ thích gây chuyện.
Chẳng mấy chốc xe đã đến thôn Đại Vĩ, lúc xe ngựa dừng lại, Lưu Ly nhìn thấy có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ở cổng.
Nhìn thật kỹ vào, đúng là Lưu Phúc Vĩ tứ phòng Lưu gia, trong tay Lưu Phúc Vĩ còn bưng thêm một bát canh gà, thân thể co rút ngồi ở đó, chắc là đã đợi lâu rồi.
Nghe thấy tiếng vang của xe ngựa, Lưu Phúc Vĩ ngẩng đầu lên nhìn, lúc nhìn thấy Lưu Ly thì có vẻ sững sờ, ngay sau đó trên mặt liền nặn ra một nụ cười thật tươi: "Ly tỷ tỷ."
Lưu Ly đi đến gần Lưu Phúc Vĩ, nhìn gương mặt đỏ bừng vì bị lạnh của cậu ta, còn có bát canh gà đã bị nguội từ lâu trong tay cậu ta, cô hơi nhíu mày: "Cậu đến đây làm cái gì?"
Lưu Phúc Vĩ nghe vậy, lúc này mới đẩy đẩy tay về phía trước: "Hôm nay tỷ của ta có mang một con gà về, ta muốn mang canh gà đến cho Ly tỷ tỷ dùng."
Sự ngây thơ của Lưu Phúc Vĩ ít nhiều gì cũng khiến Lưu Ly cảm thấy có thiện cảm.
"Vậy tại sao cậu lại không gõ cửa?"Lưu Ly hỏi.
"Ta..." Lưu Phúc Vĩ xấu hổ nói: "Ca ca nói là không thể làm phiền Ly tỷ tỷ được."
Lưu Ly mím môi, sau đó lại lấy một hộp điểm tâm từ trong xe ngựa ra rồi nhét vào trong ngực Lưu Phúc Vĩ: "Ly tỷ tỷ đã ngán uống canh gà rồi, cậu giữ lại tự mình uống đi, nhưng nhớ kỹ nhất định phải hâm nóng lên rồi mới uống, số điểm tâm này cậu mang về đi. Trời lạnh rồi, đừng để bị cảm lạnh."
Lưu Phúc Vĩ và Lưu Tiểu Cúc không giống nhau, cô bằng lòng cho cậu ta thêm mấy phần kiên nhẫn, chỉ là không mời cậu ta vào nhà. Dù sao thì mấy ngày nay cô giao Bình Bình và Yên Yên cho Âu Dương Diệp, không biết tình huống như thế nào rồi.
Chỉ là Lưu Phúc Vĩ không nhận lấy điểm tâm của Lưu Ly, thấy vậy, Lưu Ly chỉ đành phải cố ý nói: "Là do Ly tỷ tỷ cố ý mang cho cậu, cầm lấy đi."
Lưu Phúc Vĩ nghe thấy là cố ý cho mình, lúc này mới vui mừng hớn hở, cũng không từ chối nữa, ngoan ngoãn bưng canh gà và điểm tâm rời đi.
Tại Lâm nhìn bóng lưng của Lưu Phúc Vĩ, có vẻ như rất cảm khái: "Đứa nhỏ này khá là chân thành, nhưng lúc này mà nhà Lưu Đại Thọ còn có thể ăn no mặc ấm, quả thật là có năng lực."
Nghe vậy, lúc này Lưu Ly mới chú ý tới khi nãy trên người Lưu Phúc Vĩ mặc vải bông, trong lòng cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng mà đến cùng cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô bước lên gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra, lúc nhìn thấy người mở cửa, bước chân đang định đi vào trong của Lưu Ly lập tức dừng lại giữa không trung.