Lúc Lưu Ly tiến vào phòng, đập vào mắt là Trương Hạnh Huệ đang đỏ mắt, ngơ ngác nhìn nóc nhà, cả người có vẻ thiếu sinh khí.
Cho dù Lưu Ly ngồi vào bên giường, Trương Hạnh Huệ ngoại trừ mí mắt giật giật, cũng không có phản ứng gì khác.
"Muội muốn chết như vậy sao?"Lần đầu tiên, Lưu Ly nói chuyện với Trương Hạnh Huệ với giọng điệu lạnh như băng.
Hai ngày nay, cô không phải không nhìn thấy ý muốn chết trong mắt Trương Hạnh Huệ, cũng không phải không biết Trương Hạnh Huệ vụng trộm đổ thuốc cô làm.
Cô không lên tiếng, là muốn cho nàng ta thời gian tự mình nghĩ thông suốt.
Nhưng hôm nay xem ra, Trương Hạnh Huệ đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt của bản thân.
Trương Hạnh Huệ miệng giật giật, không nói gì, nhưng khóe mắt lại có lệ rơi.
"Cho dù muội biết nếu muội chết, người nhà muội sẽ thương tâm khổ sở, muội vẫn muốn chết như trước sao?"Lưu Ly tiếp tục hỏi.
Trương Hạnh Huệ vừa nghe lời này, ánh mắt hơi buông lỏng một chút, tuy nhiên vẫn cắn chặt hàm răng, không nói gì cả.
Lưu Ly thấy vậy lập tức đứng dậy: "Trương Hạnh Huệ, muội khiến ta quá thất vọng."
Nói xong câu đó, Lưu Ly không nói gì nữa, đi ra cửa.
Nhìn Lưu Ly xoay người, Trương Hạnh Huệ rốt cục không còn thờ ơ nữa: "Lưu Ly tỷ..."
Trong giọng nói của Trương Hạnh Huệ mang theo nghẹn ngào, run rẩy bất lực lại ủy khuất.
Lưu Ly dừng bước, nhưng không xoay người.
"Lưu Ly tỷ, đừng thất vọng ta, ta…. Ta cũng không muốn…" Nói xong, Trương Hạnh Huệ khóc nức nở.
Lưu Ly tỷ là người đầu tiên khẳng định nàng ta, nàng ta không muốn Lưu Ly tỷ đối với nàng ta thất vọng.
Bởi vì Lưu Ly tỷ, lần đầu tiên nàng ta thấy bản thân có thể làm được rất nhiều, lần đầu tiên tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình, nếu Lưu Ly tỷ cũng thất vọng nàng ta......
Càng nghĩ, Trương Hạnh Huệ càng sợ hãi, nước mắt cũng chảy càng nhiều.
Lưu Ly xoay người nhìn Trương Hạnh Huệ, không tới gần, không lên tiếng.
Nghẹn hai ngày, khóc ra là cách chữa thương tốt nhất, cho nên cô sẽ không cắt ngang.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương Hạnh Huệ rốt cục cũng ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn Lưu Ly: "Lưu Ly tỷ, thanh danh của ta đã hư rồi, nếu ta không chết, cha mẹ ta, hai ca ca của ta sẽ bị ta liên lụy, còn có tiểu muội......"
Trương Hạnh Huệ rốt cục nói ra tiếng lòng của mình.
Thật ra nàng ta cũng muốn sống.
Nàng ta muốn trở thành đệ nhất tú nương, nàng ta muốn giỏi giang giống như Lưu Ly tỷ, vẽ rất nhiều bản vẽ đẹp mắt.
Nhưng mà, nàng ta không thể quá ích kỷ.
Lưu Ly không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Trương Hạnh Huệ, đưa tay sờ sờ tóc Trương Hạnh Huệ: "Hạnh Huệ, muội phải biết rằng, muội thật may mắn, có những người nhà thật sự quan tâm muội."
Trương Hạnh Huệ ngước mắt, đối diện với con ngươi ôn nhu của Lưu Ly, đáy mắt mang theo vài phần mờ mịt.
"Người nhà của muội cho tới bây giờ cũng sẽ không bởi vì những thứ này mà ghét bỏ muội, bọn họ sẽ chỉ vì muội mà cảm thấy thương tâm và khổ sở, nếu như muội chui vào ngõ cụt của bản thân, đó mới thật sự là có lỗi với bọn họ."Lưu Ly tiếp tục nói.
Trương Hạnh Huệ nghe Lưu Ly nói, cúi đầu trầm mặc.
"Hạnh Huệ, đều nói lời nói con người đáng sợ, lời đồn quả thật là có ảnh hưởng, nhưng chúng ta sống, không thể chỉ nghe được lời đồn, chỉ thấy được trào phúng, bởi vì chúng ta không phải sống vì người khác, mà là sống vì chính mình, chúng ta phải làm cho những người không xem trọng mình nhìn với cặp mắt khác xưa, phải làm cho những người chân chính yêu thương chúng ta cảm thấy tự hào vì bản thân, chỉ cần không sợ lời nói của người, có thể vô địch."
Trương Hạnh Huệ ở trong mắt Lưu Ly, chính là một tiểu muội muội lạc đường, cho nên cô không nhịn được nói nhiều một chút.
Lúc này Lưu Ly cũng không biết, lời nói của mình, đúng là khích lệ Trương Hạnh Huệ từng bước từng bước hướng tới mục tiêu của bản thân, cho dù sau này gặp phải khó khăn gì, chỉ cần nghĩ đến lời Lưu Ly nói với nàng ta lúc này, không lùi bước, thẳng đến khi nàng ta đạt tới độ cao chưa bao giờ nghĩ tới.
Đương nhiên, đây chỉ là chuyện sau này.
Trương Hạnh Huệ trầm mặc hồi lâu, từng câu từng chữ của Lưu Ly đánh vào tâm của nàng ta.
Không sợ tiếng nói người khác, tức khắc có thể vô địch.
Nàng ta, thật sự có thể vô địch sao?
Ánh mắt Trương Hạnh Huệ, từ mờ mịt đến kiên định, cả người giống như đẩy ra mây mù, trở nên thanh minh.
Ngoài cửa, Trương Trần Thị còn có Trương Đại Tú, hai người nghe đối thoại trong phòng, hốc mắt đều đỏ, nhưng đồng thời lộ ra nụ cười vui mừng cùng một chút thả lỏng.
Đúng lúc này, Trương Nhị Lang từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có thêm hai người đi theo.
Một người đàn ông trung niên mặc tơ lụa màu tím đậm, người còn lại là gã sai vặt của hắn.
Nhìn thấy người tới một khắc kia, trong mắt Trương Đại Tú xẹt qua một tia ngưng trọng, bất quá rất nhanh liền bất động thanh sắc tiến lên nghênh đón: "Chương huynh...."
"Trương huynh ở đây là tốt rồi."Người đàn ông trung niên Chương Toàn nhìn Trương Đại Tú, đi thẳng vào vấn đề nói: "Hôm nay ta đến là vì việc hôn nhân của hai nhà chúng ta."
Thì ra, Chương Toàn này là cha của vị hôn phu của Trương Hạnh Huệ, là một người làm ăn nhỏ, có qua lại làm ăn với chủ nhà của Trương Đại Tú, thường xuyên qua lại, hai nhà lúc này mới quen biết, cuối cùng định thân.
Bởi vì có Trương Đại Tú ở giữa chu toàn, cho nên mấy năm nay việc làm ăn của Chương Toàn cũng càng ngày càng xuất sắc, kể từ đó, việc hôn nhân của Trương Hạnh Huệ cũng coi như không tệ.
Vừa nghe Chương Toàn là vì việc hôn nhân của con cái mà đến, Trương Trần Thị và Trương Đại Tú nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng.
Trương Đại Tú nghĩ đến đứa con gái trong phòng, sợ Trương Hạnh Huệ nghe được sẽ khó chịu, lúc này liền muốn dẫn người đến phòng bên cạnh: "Không bằng Chương huynh ngồi trong phòng trước, chúng ta..."
"Không cần lãng phí thời gian."Chương Toàn đạm mạc từ chối đề nghị của Trương Đại Tú, mặc kệ sắc mặt khó coi của Trương Đại Tú liền mở miệng: "Ta càng nghĩ, cảm thấy hai nhà chúng ta vẫn không quá thích hợp, hôm nay cố ý đến đây từ hôn."
Nói xong, Chương Toàn nhận lấy một cái hộp từ trong tay tôi tớ: "Trong hộp này là tín vật hai nhà chúng ta trao đổi lúc trước, còn có một trăm lượng ngân phiếu, nghe nói Trương huynh bị Chu gia sa thải, chắc hẳn đang thiếu bạc."
Thái độ của Chương Toàn mang theo vài phần khinh bỉ, hoàn toàn bất đồng với vẻ nhiệt tình khi nhìn thấy Trương Đại Tú trước kia.
Hành vi như vậy của Chương Toàn là vì cái gì, Trương Đại Tú đã gặp qua không ít nhân tình thế thái tự nhiên rõ ràng, tuy nói trong lòng mười phần không thoải mái, nhưng cũng đều đã dự liệu hết trong lòng.
Nhưng, chuyện bản thân bị sa thải cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng bị truyền ra ngoài khiến cho Trương Đại Tú thay đổi sắc mặt, theo bản năng, Trương Đại Tú liền hướng về phía vợ nhà mình nhìn lại.
"Cút! Ai thèm tiền thối của ngươi!"
Đúng lúc này, Trương Nhị Lang bỗng nhiên nổi giận, trực tiếp xốc lên cái hộp trong tay Chương Toàn, vẻ mặt có chút dữ tợn, một bộ dáng hận không thể tiến lên đánh Chương Toàn một trận.
Chương Toàn bị bộ dáng này của Trương Nhị Lang làm cho sợ tới mức liên tục lui về phía sau hai bước, chờ sau khi ý thức được mình đã làm cái gì, sắc mặt Chương Toàn khó coi đến cực điểm, chỉ vào cái mũi của Trương Nhị Lang tức giận nói: "Ngươi, buồn cười, có người nào đối đãi với trưởng bối như ngươi không?"
"Ngươi mà là trưởng bối chó má gì chứ?" Trương Nhị Lang tức giận không kém Chương Toàn: "Trương gia chúng ta tất nhiên sẽ không kết thân với loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nhưng không phải Chương gia các ngươi lui thân của Trương gia chúng ta, mà là Trương gia ta lui thân của Chương gia các ngươi."
"Ngươi - -" Chương Toàn tức giận chỉ tay vào Trương Nhị Lang, thịt trên mặt đều run lên.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi còn không mau mang theo đồ đạc cút đi, ngươi yên tâm, ngày khác chúng ta chắc chắn sẽ đến nhà thảo luận việc từ hôn." Trương Nhị Lang vẻ mặt cường ngạnh không khách khí, khiến Chương Toàn nửa câu cũng nói không nên lời, chỉ đành tức giận phất tay áo mà đi.
Chỉ là Chương Toàn mới vừa đi, Trương Nhị Lang thật vất vả khí phách một hồi lại héo rũ xuống, vẻ mặt làm sai nhìn về phía Trương Đại Tú cùng Trương Trần Thị: "Cha mẹ, ta có phải… Gặp rắc rối rồi hay không?"
Trương Nhị Lang không nói ra những lời còn lại, chỉ có chút lo lắng nhìn Trương Hạnh Huệ không biết đi ra từ lúc nào.