Lưu Ly rất sốt ruột, cả đường đi luôn thúc giục Tại Lâm.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Trương Hạnh Huệ, trong lòng cô lập tức lại cảm giác mà nói không nên lời, chỉ một lần lại một lần ở trong lòng cầu nguyện cô nương xấu hổ thiện lương kia ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.
Nhưng mà, khi xe bò đến cửa hàng quần áo của Ngô thị, lại thấy cửa hàng đóng chặt, không ít khách hàng đến mua quần áo chỉ có thể thất vọng mà về.
Nhìn cửa tiệm đóng chặt, Lưu Ly ngẩn ngơ, lập tức cứ như vậy mà nhảy thẳng xuống xe bò, chạy về phía con hẻm phía sau cửa tiệm.
Nhà của Ngô Văn Trác ở sâu trong hẻm nhỏ, hy vọng có thể tìm được người ở nhà bọn họ.
Tại Lâm nhìn Lưu Ly sốt ruột, thì nhanh chóng dừng xe bò lại, sau đó mỗi tay ôm một đứa nhỏ, đuổi theo Lưu Ly.
Đến khi Tại Lâm đuổi kịp Lưu Ly, thấy Lưu Ly đang gõ cửa, chỉ là một lúc lâu cũng không có bất kỳ lời đáp trả nào.
Tại Lâm thấy vậy, thả hai đứa nhỏ dứng xuống đất, sau đó thả người nhảy lên tường viện, biến mất trong tầm mắt ba mẹ con.
Không bao lâu, Tại Lâm liền đi ra, lắc đầu với Lưu Ly: "Không có ai."
Lưu Ly vừa nghe không có ai, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cửa hàng đóng cửa, vợ chồng Cẩm Nương cũng không có ở đây, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Lưu Ly ép buộc bản thân tỉnh táo lại, cố gắng suy nghĩ ngoại trừ chỗ Cẩm Nương, thì mấy người Trương Hạnh Huệ còn có thể đi đâu.
Rất nhanh, Lưu Ly nghĩ tới một nơi.
"Đi ngõ Đồng Lăng!"
Ngõ Đồng Lăng có một tiểu viện, là nơi Trương Đại Tú thuê ở trấn trên, cũng là nơi mà hiện tại cô có thể nghĩ tới.
Khoảng một nén nhang sau, Lưu Ly đã đến ngõ Đồng Lăng.
Chỉ là còn chưa đi vào, đã nhìn thấy Âu Dương Diệp đi tới.
Không đợi Lưu Ly có phản ứng, Âu Dương Diệp rất nhanh sốt ruột nói: "Tình hình của Trương Hạnh Huệ không được tốt lắm, ngươi mau đi theo ta."
Thì ra, lúc Lưu Ly rời khỏi Phúc Mãn Lâu, vừa lúc Âu Dương Diệp đi qua.
Sau khi biết được chân tướng sự tình, Âu Dương Diệp lập tức cho người đi tìm tin tức của Trương Hạnh Huệ.
Sau khi biết tình hình của Trương Hạnh Huệ, Âu Dương Diệp liền cho người đi tìm hành tung của Lưu Ly, lúc này mới có một màn Âu Dương Diệp gặp Lưu Ly ở ngõ Đồng Lăng.
Lưu Ly vừa nghe nói tình hình Trương Hạnh Huệ không tốt sắc mặt cũng có chút khó coi, không có trì hoãn nhiều, trực tiếp theo Âu Dương Diệp lên xe ngựa bên cạnh, hơn nữa dặn dò Tại Lâm đưa hai đứa nhỏ về trước.
Tại Lâm nhìn chủ mẫu nhà mình đi cùng Âu Dương Diệp đi rồi, cho dù muốn đuổi theo, nhưng có thể thấy được hai chủ tử nhỏ này ngoan ngoan đứng đó không có ý định muốn đuổi theo, cũng chỉ đành từ bỏ.
Lưu Ly rất nhanh đã được đưa tới Nhân Thọ Đường.
Lúc này Trương Hạnh Huệ đang nằm ở trên giường, bên ngoài bọc áo choàng rộng thùng thình của đàn ông, nhưng quần áo bên trong lại ướt đẫm, tóc ướt sũng càng hỗn độn dán ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia tái nhợt không có một chút máu.
Hiển nhiên, Trương Hạnh Huệ vừa được cứu ra từ trong nước.
Lúc này Tôn lão cũng không ở trong Nhân Thọ đường, chỉ có Tiểu Mãn, chưởng quầy và một đại phu họ Ngô, chỉ là rõ ràng Ngô đại phu đối với tình hình của Trương Hạnh Huệ cũng bó tay.
Vợ chồng Trương gia và Ngô Văn Trác vây quanh bên cạnh thì trên mặt tràn đầy đau khổ.
Lưu Ly trong lòng lộp bộp một cái, không chút suy nghĩ, lập tức lớn tiếng quát: "Các ngươi đều tránh ra."
Nghe được giọng nói của Lưu Ly, bất kể là người Trương gia hay là vợ chồng Ngô Văn Trác, hoặc là Ngô đại phu kia, tất cả đều theo bản năng tránh ra.
Lưu Ly cũng bất chấp không nhiều lời, tiến lên bắt đầu kiểm tra tình huống của Trương Hạnh Huệ.
Thấy còn thở, Lưu Ly cũng không thả lỏng một chút nào, không nói hai lời, lập tức nắm mũi Trương Hạnh Huệ, độ khí cho miệng Trương Hạnh Huệ, tiếp theo liền tiến hành ấn trái tim ngoài ngực Trương Hạnh Huệ. Sau khi ấn liên tiếp ba mươi lần, lại độ khí cho Trương Hạnh Huệ, tiếp theo lại là một vòng ấn.
Sau ba lần lặp đi lặp lại như thế, Trương Hạnh Huệ rốt cục "phụt" một tiếng phun ra miếng nước, sau đó cả người liền ho khan kịch liệt.
Trong chốc lát, trong phòng lâm vào một loại yên tĩnh đến quỷ dị, cho dù tất cả mọi người cảm thấy động tác của Lưu Ly khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng không ai ngăn cản động tác của Lưu Ly, cho đến khi nhìn thấy Trương Hạnh Huệ tỉnh lại.
Sau khi Trương Hạnh Huệ tỉnh lại, Lưu Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sao là tốt rồi!
Lưu Ly cả người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
Âu Dương Diệp nhìn bộ dáng mệt mỏi của Lưu Ly, trong mắt có chút đau lòng.
Đang lúc Âu Dương Diệp do dự có nên đỡ người dậy hay không, Trương Trần Thị đã tiến lên đỡ Lưu Ly.
Sau khi đỡ Lưu Ly dậy, Trương Trần Thị lập tức đánh Trương Hạnh Huệ đang ho sặc sụa.
"Đứa con chết tiệt nhà con, sao lại nghĩ quẩn như vậy? Nếu con không còn, thì người làm mẹ ta đây sống như thế nào? Ta đã mất đi một đứa con gái, con chẳng lẽ còn muốn để cho ta lại mất đi thêm một người sao?"
Nói xong, Trương Trần Thị liền ngừng tay, ghé vào trên người Trương Hạnh Huệ bắt đầu gào khóc.
Trương Hạnh Huệ từ lúc bị Trương Trần Thị đánh mình đã ngừng ho sặc sụa, nghe mẹ mình từng tiếng lên án như vậy, Trương Hạnh Huệ cũng đỏ hốc mắt, chỉ là một câu cũng không nói.
Những người lớn tuổi của Trương gia cũng đều đỏ mắt, trong mắt nhìn Trương Hạnh Huệ lại tràn đầy quan tâm và đau lòng.
Dù sao, bọn họ chỉ có một đứa con gái/ muội muội.
Lưu Ly nhìn Trương Hạnh Huệ, đáy mắt vẫn tràn đầy lo lắng.
Tuy rằng lần này người đã được cứu trở về, nhưng Trương Hạnh Huệ nhìn như vậy cũng không tốt lắm.
Tuy nói Trương Hạnh Huệ bây giờ đã có thay đổi, không còn nao núng như trước, nhưng bị Điệp Trúc Lam ảnh hưởng, trong lòng vẫn có chút tự ti.
Hơn nữa, chuyện lần này, ở cái thời đại mà danh tiếng là cái quan trọng nhất trong cuộc đời người con gái, thật sự là quá lớn.
Đây cũng là Trương Hạnh Huệ đụng phải người Trương gia, nếu đổi lại là nhà khác, không đợi Trương Hạnh Huệ nghĩ quẩn nhảy cầu, khẳng định sẽ bức tử người trước.
Trương Hạnh Huệ tỉnh, ai cũng không hỏi Trương Hạnh Huệ là chuyện gì xảy ra, càng không có ai đề cập đến chuyện lời đồn đãi.
Sau khi xác định Trương Hạnh Huệ không có gì đáng ngại, đoàn người dẫn Trương Hạnh Huệ đến tòa nhà của Trương Đại Tú ở trấn trên.
Bởi vì sợ thân thể Trương Hạnh Huệ vẫn chưa ổn, cho nên Lưu Ly cũng ở lại.
Chỉ là đoàn người mới vừa tới cửa tòa nhà, chỉ thấy ở cửa có một người đang chờ.
Trương Đại Tú nhìn thấy người nọ, sắc mặt khẽ biến, cũng là bất động để cho tất cả người trong nhà đi vào bên trong, chính mình thì ở lại bên ngoài.
Lưu Ly nhìn thấy, lúc Trương Đại Tú đi vào, cả người có vẻ có chút chán chường.
Nhưng đến khi Trương Trần Thị dàn xếp ổn thỏa cho Trương Hạnh Huệ xong đi ra hỏi người nọ là ai tới tìm Trương Đại Tú có chuyện gì, Trương Đại Tú lại lắc đầu nói không có việc gì.
Lưu Ly biết sẽ không phải không có việc gì, hơn nữa sự việc này khẳng định không nhỏ, chỉ là Trương Đại Tú cố tình giấu diếm, Lưu Ly thân là người ngoài, cũng không tiện vạch trần.
Tuy rằng Lưu Ly đã dự phòng trước, nhưng rốt cuộc cũng là phòng bệnh không phòng được tâm, cho nên lúc nửa đêm, Trương Hạnh Huệ vẫn phát sốt.
Cũng may có Lưu Ly ở đây, cho nên người Trương gia cũng không có biểu hiện quá mức vội vàng.
Chỉ là lần này bệnh của Trương Hạnh Huệ thế tới rào rạt, cho dù có thuốc hay của Lưu Ly, thì tình hình của Trương Hạnh Huệ cũng không có chuyển biến tốt đẹp, điều này khiến cho người Trương gia rốt cuộc vẫn không ngồi yên được.
"Lưu Ly, Hạnh Huệ sao còn chưa thấy tốt lên? Thím nhìn, trong lòng sốt ruột quá." Trương Trần Thị lôi kéo tay Lưu Ly, trong mắt tất cả đều là nước mắt: "Thím đã mất đi một đứa, không thể lại mất đi một đứa nữa...."
Nói đến đây, Trương Trần Thị nghẹn ngào.
Nhìn Trương Trần Thị như vậy, trong lòng Lưu Ly cũng có chút khó chịu.
Nhìn về phía phòng Trương Hạnh Huệ, Lưu Ly hơi nheo mắt lại.
Hai ngày trôi qua, cũng đến lúc rồi.
Nghĩ vậy, Lưu Ly đứng dậy: "Thím, cháu đi xem Hạnh Huệ."