Sự việc thứ hai xảy ra ở thôn Đại Vĩ đương nhiên là chuyện nhiệt độ giảm vì dù sao đối với những người dân bình thường, thời tiết thay đổi cũng là một chuyện lớn.
Nhất là lần này nhiệt độ giảm quá nhanh, gần như không có bất cứ một dấu hiệu nào, đến mức hiện giờ thời gian người dân có thể ra ngoài hoạt động cũng giảm đi rất nhiều.
Nhưng đối với Lưu Ly thì việc nhiệt độ giảm này lại là một cơ hội rất tốt.
Nhiệt độ giảm mạnh, mọi vật dừng sinh trưởng, đây chính là lúc để nhà kính của cô xuất hiện.
Trong mười ngày, việc lắp đặt nhà kính đã hoàn thành và bắt đầu trồng loại rau giống mà cô đã phân phát.
Bởi vì loại rau giống đó được Lưu Ly nuôi dưỡng bởi nước Linh Tuyền nên thời gian sinh trưởng giảm đi rất nhiều, công việc cấp bách nhất hiện giờ của cô chính là mua sạp hàng.
Rau của cô đương nhiên là dùng để cung cấp cho Phúc Mãn Lâu nhưng Lưu Ly quyết định giữ lại phần lớn chỗ rau đó.
Nếu như trước đây, có thể cô còn phải phát rầu về khoản tiền mua sạp hàng nhưng hiện giờ Cố Tại Ngôn đưa tới một hòm bạc nên cô không còn phải lo nữa.
Đương nhiên là lúc đầu cô cũng không định nhận hòm bạc đó, vì Cố Tại Ngôn cũng nói đây chỉ là thành thân giả chứ không phải thành thân thật. Nếu đã là giả thì cô cũng không thể tự nhiên nhận sính lễ như vậy.
Ngặt nỗi là Cố Tại Ngôn từ chối lấy lại những gì đã tặng đi, mà cũng không thể để hòm bạc ở đó không làm gì, làm vậy không phải càng khiến cho kẻ trộm dòm ngó sao?
Vậy nên Lưu Ly quyết định, hòm bạc đó của Cố Tại Ngôn coi như là khoản đầu tư của hắn, số tiền lãi có được sau khi mua sạp hàng cô sẽ chia phần trăm cho hắn.
Sau khi quyết định xong xuôi, bốn người liền quyết định lên trấn trên xem sạp hàng.
Chỉ là vừa mở cửa ra đã thấy một người đứng trước cửa.
Nhìn thấy cánh cửa mở ra, người kia hơi hoảng hốt và thiếu tự nhiên nhưng vẫn tiến lên phía trước để chào hỏi: "Ly tỷ, Cố công tử…"
Người tới là Lưu Tiểu Cúc.
Chỉ là sau khi chào hỏi hai người xong, ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc lại vô thức liếc về phía Bình Bình, mặc dù rời đi rất nhanh nhưng Lưu Ly vẫn cảm thấy Lưu Tiểu Cúc trước mặt rất kỳ lạ.
Hoặc là Lưu Tiểu Cúc sau khi tỉnh lại và hình ảnh Lưu Tiểu Cúc còn sót lại trong đầu cô quá khác biệt, khác đến mức khiến cô không thể không nghĩ rằng bên trong cơ thể của Lưu Tiểu Cúc có linh hồn của một người khác không?
Giống như cô vậy.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly buột miệng nói ra một câu: "Thiên vương cái địa hổ!"
"Hả?" Lưu Tiểu Cúc nhìn Lưu Ly ngơ ngác: "Hổ gì cơ…"
Ba cha con Bình Bình, Yên Yên và Cố Tại Ngôn cùng đồng loạt nhìn về phía Lưu Ly, ánh mắt mang theo vẻ kỳ quái và ngơ ngác, khiến Lưu Ly cảm nhận rõ ràng rằng lúc này mình không khác gì một trò cười.
Có ngại không chứ?
Đương nhiên là rất ngại.
Nhưng chỉ cần mình không thể hiện ra ngoài là mình ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Vậy nên Lưu Ly cố gắng không để lộ vẻ xấu hổ ra ngoài, điềm nhiên lắc đầu: "Không có gì… Cô đến đây có việc gì không?"
Nếu là một người xuyên không, nhất định sẽ biết câu sau là: "Gà nhỏ hầm nấm hương."
Phản ứng của Lưu Tiểu Cúc có vẻ không giống như giả vờ, đương nhiên là khác với những gì cô nghĩ.
Còn việc Lưu Tiểu Cúc kỳ lạ ở đâu thì Lưu Ly cũng lười không muốn truy cứu nữa, chỉ cần biết nàng ta không phải là một người xuyên không giống như cô là được.
"Việc này…" Lưu Tiểu Cúc hơi ngập ngừng: "Tôi tới để cảm ơn Ly tỷ đã thu nhận."
"Không cần đâu." Lưu Ly từ chối rất dứt khoát: "Nhà tranh mái nứa thôi, cô không ở thì nó cũng hỏng ra đấy."
Đây là sự thật.
Căn nhà đó, nếu không có người ở, chưa hết mùa đông năm nay thì đã sập rồi.
Vậy nên cho người của Tứ phòng ở, cô thật sự không cảm thấy gì.
Lưu Ly nói ra một câu như vậy, khuôn mặt không chút cảm xúc, gương mặt Lưu Tiểu Cúc hơi tái đi.
"Tôi còn có việc phải làm, nếu cô không còn việc gì nữa thì chúng tôi đi trước đây." Lưu Ly nhàn nhạt lên tiếng, làm như không quan tâm đến thái độ trên mặt của Lưu Tiểu Cúc.
Cô cũng không phải mẹ của nàng ta, không cần thiết phải an ủi cảm xúc của nàng ta.
"Chờ chút, tôi có việc…" Lưu Tiểu Cúc nhìn thấy Lưu Ly muốn đi, vội vàng lên tiếng.
Lưu Ly nhìn về phía Lưu Tiểu Cúc không nói gì, đợi Lưu Tiểu Cúc tự mình lên tiếng.
Lần này Lưu Tiểu Cúc không chần chừ nữa, giống như lấy đủ dũng khí, lên tiếng: "Tôi tới là để nói với Ly tỷ chuyện nấm ở Phương Hương Lâu là do Đại phòng làm lộ ra, lúc trước…. tôi nghe thấy."
Lưu Ly nghe xong đứng ngẩn người một lát nhưng rồi cũng nghĩ thông.
Nếu là do người nhà Đại phòng làm thì chuyện này lại dễ giải thích.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới cô, dù sao nấm có ở rất nhiều nơi, kiểu gì cũng có người sẽ phát hiện ra, rất nhiều loại nấm có thể ăn được, điều duy nhất cô cần làm là nâng cao sản lượng nấm của mình.
Còn về Phương Hương Lâu, ai nói nơi đó không thể thành nơi tiêu thụ nấm chính của cô chứ?
Vậy nên tin tức này không có ảnh hưởng lắm gì tới cô.
Ngược lại, Lưu Tiểu Cúc đặc biệt tới nói cho cô điều này để làm gì chứ?
"Vì sao cô nói những điều này cho tôi biết?" Lưu Ly nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Cúc, giống như muốn nhìn thấu nàng ta.
Lưu Tiểu Cúc bị Lưu Ly nhìn chằm chằm, tự nhiên cả người thấy không thoải mái, có cảm giác như bản thân đang bị người khác nhìn thấu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Tiểu Cúc lại tự an ủi mình là không có chuyện đó.
Chuyện xảy ra với nàng ta thật ngoài sức tưởng tượng, chỉ cần nàng ta cẩn thận một chút thì người khác nhất định sẽ không thể nào phát hiện ra.
Lưu Tiểu Cúc cố ghìm lại tâm tư đang xao động rồi chạy tới trước mặt Lưu Ly, quỳ sụp xuống.
"Ly tỷ…"
Lưu Ly nhìn thấy dáng vẻ đó của Lưu Tiểu Cúc, cô không khỏi chau mày.
Người cổ đại có thói quen động cái là quỳ, đúng là không hay chút nào.
Nhất là Lưu Tiểu Cúc này còn quỳ trước mặt cô, vừa quỳ vừa khóc lóc, dáng vẻ đáng thương này nhìn thế nào cũng có cảm giác như thể là bị cô bắt nạt?
"Tiểu Cúc, cô thế này là thế nào, sao lại quỳ xuống như vậy?"
Đúng lúc đó có người đi qua cửa, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nghi hoặc, thắc mắc.
Lưu Ly: "…" Cảm giác như cô đang bắt nạt người khác càng rõ ràng hơn.
Mặc dù người thím này không nặng lời trách mắng gì nhưng ánh mắt đó rõ ràng cho thấy là cô đang bắt nạt người khác.
"Thím, không có gì, là tự tôi muốn quỳ thôi." Lưu Tiểu Cúc vẫn khóc như cũ.
Rõ ràng là Lưu Tiểu Cúc càng giải thích thì người thím kia càng không tin, thậm chí ánh mắt nhìn Lưu Ly còn thấy vẻ không tán thành rõ rệt.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Ly không nói gì, cười như không cười nhìn về phía Lưu Tiểu Cúc.
Lưu Tiểu Cúc bị Lưu Ly nhìn cho phát hoảng, vội vàng nói: "Thím, là như thế này, chúng tôi bị bà nội tách ra mà không cho bất cứ thứ gì, hiện giờ trong nhà không còn gì ăn nữa, tôi muốn đến hỏi Ly tỷ xem có việc gì không cho tôi làm."
Nói rồi, Lưu Tiểu Cúc nhìn Lưu Ly đầy khẩn cầu: "Ly tỷ, tôi cầu xin tỷ, việc gì tôi cũng có thể làm được."
Người thím kia nghe vậy, xấu hổ vì hiểu lầm thái độ của Lưu Ly.
Mặc dù dáng vẻ hiện giờ của Lưu Tiểu Cúc rất dễ khiến người khác thông cảm nhưng người thím kia không nói gì, chỉ chào hỏi Lưu Ly một tiếng rồi vội vàng chỉnh lại bộ y phục trên người, đi về phía trấn trên.
Rõ ràng là người này chuẩn bị đi lên trấn trên nhưng cũng tiện đường vòng lại xem thử.
Nghe Lưu Tiểu Cúc nói vậy, Lưu Ly cũng không cảm thấy bất ngờ, cô chỉ hỏi: "Công việc ở chỗ tôi nói nhiều thì cũng không phải là nhiều, nói ít thì cũng không phải là ít, cô muốn làm gì?"
"Tôi… giặt đồ nấu cơm cho Ly tỷ... Ly tỷ yên tâm, tôi không lấy tiền đâu, chỉ cần Ly tỷ cho miếng cơm ăn là được." Sợ Lưu Ly không đồng ý, gương mặt Lưu Tiểu Cúc lộ vẻ căng thẳng.
Chỉ là sau khi nghe Lưu Tiểu Cúc nói vậy, vẻ mặt Lưu Ly nhanh chóng thay đổi.
Nếu như trong nhà không còn cơm ăn, Lưu Tiểu Cúc mới tìm đến cô thì không thể chọn làm công việc giặt đồ nấu cơm, hơn nữa còn nói đi nói lại không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn là được.
Dù sao trong nhà đã không còn tiền ăn, người bình thường sẽ chọn những công việc kiếm được tiền mới phải.
Vậy nên, e rằng mục đích của Lưu Tiểu Cúc không phải là tìm công việc, mà để…